Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 139:

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị cũng đồng thời chạy tới, chen đầu vào, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, liền thấy chủ tử bọn họ đang "suy yếu" được tiểu vương phi đỡ ngồi dậy, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tính là suy yếu, rất giống bộ dáng bệnh nặng mới tỉnh.

"..."

Dáng vẻ ốm yếu này của chủ tử, thật chân thật!!!

Tiểu Ngũ lôi kéo quân y tới, bất chấp tất cả, túm người đến cửa xe, nói: "Nhanh, mau xem chủ tử."

Nếu tiểu vương phi bọn họ hô, vậy khẳng định là chủ tử bày mưu tính kế, bọn họ khiếp sợ thì khiếp sợ, nên có phối hợp thì vẫn phải làm theo.

Vì thế, sau một trận luống cuống tay chân cộng thêm bịa đặt lung tung, tin tức Tiêu vương gia dưới sự chăm sóc hết lòng của Tiêu vương phi mà thức tỉnh, nhanh chóng được lan truyền.

Tất cả mọi người trong đội ngũ lưu đày đều nghị luận sôi nổi, Tiêu vương a, Tiêu vương cho dù để cho đương kim thánh thượng hạ chỉ xét nhà lưu đày, nhưng cũng không dám cường thu binh quyền của hắn! Đây chắc chắn là người tay cầm di chiếu tiên hoàng, có thể khiến cho thiên tử thoái vị Tiêu vương! Hắn - - tỉnh rồi!

"Hôm nay, sợ là thật sự thay đổi!" Lưu Hoành mới nhìn hộ vệ bên phủ Tiêu vương, vây quanh xe ngựa của Tiêu vương gia chật như nêm cối, thấp giọng nỉ non nói.

Khí thế hung hăng kia, rất có khả năng nếu bọn hắn còn dám tới gần, sẽ chém giết ngay tại chỗ.

Rõ ràng chính là dao găm trong ngực - - rắp tâm bất lương, không có ý tốt.

Tuy Thúc Minh Viễn không phải là người của thái tử điện hạ, nhưng cấp trên trực tiếp của hắn là người phụ tá của thái tử điện hạ, vì vậy, Thúc Minh Viễn cũng coi như là người của bọn họ.

Nhóm hộ vệ mới mặc kệ Tô đại nhân hay không Tô đại nhân, vẫn như cũ chắn ở nơi đó bất vi sở động, làm gì có chuyện cẩu vật Tô Hoành An bán nữ cầu vinh kia, sẽ đột nhiên có lương tâm mà nhớ nhung nữ nhi? Còn trà cơm không nhớ?

Tiêu vương làm sao có thể tỉnh? Thuốc giải vẫn còn trong tay nàng!

Tô Dung Yên yếu ớt được ma ma chân thành đỡ xuống xe ngựa, trong tay còn cầm một chiếc khăn lụa trắng, che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm mềm nhẹ,"Làm phiền thông bẩm với Tiêu vương phi một tiếng, nói nhị tiểu thư Tô phủ đại diện cho gia phụ cố ý đến đây cầu kiến vương phi nương nương."

Xe ngựa của Tô Dung Yên, chính là ở thời khắc lòng người hoảng sợ này chạy tới.

"Ma ma." Thấy đám hộ vệ thờ ơ, Tô Dung Yên từ trong xe ngựa thò người ra, gọi.

Xa phu lão Lục cùng ma ma nghe vậy, cũng kinh hãi, dừng xe ngựa lại, cũng không đi lên bảo Tô Dung Yên xuống xe, hai người nhìn thấy quan sai dịch Thúc Minh Viễn đi tới, muốn hỏi một chút tình huống.

Tô Dung Yên bọn họ một đường khoái mã chạy như bay, xóc đến xương cốt của nàng cũng sắp tản ra, thật vất vả mới đến nơi, còn chưa kịp chậm rãi hồi thần, chợt nghe thấy có người đang ba hoa khoác lác nói Tiêu vương tỉnh?

Lão Lục và ma ma sao còn dám tiến thêm một bước, hắn vội vàng cười, nói: "Mấy vị huynh đệ chớ hiểu lầm, chúng ta là người trong phủ Tô đại nhân, Tô đại nhân nhớ Tiêu vương phi đến cơm nước không màng, cố ý lệnh hai người chúng ta đưa nhị tiểu thư tới, chiếu cố Tiêu vương phi đi Tuyền Châu."

Động tĩnh bên này, tất nhiên cũng kinh động đến Quý Tiêu Hàn bên kia, Hòa bá được chủ tử cùng tiểu vương phi đồng ý, mới đi tới bên này, khoát tay với nhóm hộ,"Chủ tử vừa tỉnh lại, chớ quấy nhiễu chủ tử tĩnh dưỡng, để Tô nhị tiểu thư tới đây đi."

Nhưng không đợi hai người bọn họ tới gần chào hỏi Thúc Minh Viễn, đã bị hộ vệ phủ Tiêu vương canh giữ ở một bên ngăn lại, hét lớn một tiếng,"Người tới là ai?"

Nhóm hộ vệ lúc này mới nhường đường, cùng Tô Dung Yên đi qua, ma ma đỡ Tô Dung Yên cùng xa phu lão Lục cười tủm tỉm đuổi theo bên cạnh, cũng muốn đi theo, lại bị nhóm hộ vệ ngăn lại,"Vương gia cùng vương phi nương nương không gặp người ngoài."

Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nhưng mỹ nhân bất luận bộ dáng gì, xuất hiện đều là đẹp mắt, đặc biệt là ở trước mặt một đám phạm nhân lưu đày tóc rối bù như bọn họ.

Tô Dung Yên là muội muội của tiểu vương phi, thái độ của các hộ vệ không nên cứng rắn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận