Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 73:

"Quên đi, ánh mắt ta không tốt, nhìn không thấy, chờ người đến gần lại nhìn đi!" Tô Oản Nhan nhìn nửa ngày, cuối cùng buông tha.

Quý Tiêu Hàn dịu dàng nhìn cái ót Tô Oản Nhan, nghe vậy, khóe môi nhịn không được gợn lên, đời trước sao lại không phát hiện tiểu vương phi của hắn lại đáng yêu như vậy.

Đám người kia ngồi xổm sau gốc cây, nhìn từng người đang ngủ bên đống lửa, lặng lẽ nói: "Đại ca, đệ không nói sai chứ? Đợt phòng bị của bọn họ sẽ là sau nửa đêm, căn bản không đoán được chúng ta lại hành động khác thường, căn bản không đợi đến sau nửa đêm sẽ động thủ."

"Đều đừng gấp gáp, đám tham quan kia cho dù có thành phạm nhân lưu đày, cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa các ngươi cho rằng ba tên sai dịch kia là vật trang trí sao?"

Một tên nở nụ cười đê tiện, móc ra một cái túi thuốc từ trong ngực,"Đại ca sợ cái gì, không phải chúng ta còn có cái này sao?"

Hô hấp của nam nhân cứng lại,"Bột thuốc này quý giá như vậy, dùng xong sẽ không còn, ngươi dùng tiết kiệm chút cho ta."

"Yên tâm đi đại ca! Bột thuốc này ta đã dùng có kinh nghiệm rồi, đêm nay chúng ta dẽ kiếm một khoản. Đủ để bù lại số thuốc này."

Nghe được đám lưu dân này cư nhiên muốn dùng thuốc, vài tên ám vệ ẩn ở chỗ tối nghe vậy, cũng không tự chủ được nghĩ tới đêm hôm đó, bọn họ trơ mắt nhìn nhóm hộ vệ giống như kẻ ngốc, bị người dùng mê hương quật ngã toàn bộ một phen.

Tuy Tô Oản Nhan nói như vậy, nhưng ánh mắt nhìn về phía người một nhà Lưu Hoành Tài đang lục tục ngã xuống, vẫn cười híp mắt.

Hắn không cho rằng nhóm lưu dân này lại có được năng lực mua được loại mê hương mà ngay cả tiệm thuốc đều cần ghi chép lại, nơi này chỉ sợ là có người cố ý để mê hương ở lại đi?

Tiểu Ngũ đi tới bên cửa sổ xe, thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, bế khí, bọn họ bỏ mê dược, người cẩn thận đừng ngửi thấy mùi thuốc do gió thổi tới.

Quý Tiêu Hàn nghe được âm thanh ngã xuống đất cách đó không xa, lông mày nhịn không được nhíu lại, vì sao trong tay một đám lưu dân bình thường lại có mê hương? Mê hương này của bọn họ đã lột xuống từ người ai?

Chỉ là mấy người kia cũng thức thời, không có tới gần xe ngựa của Tiêu vương phủ, mà chỉ tới gần hai nhóm khác, mê hương trong tay cũng thổi về phía một nhà Lưu Hoành Tài.

Nàng thấy bộ dáng quan sai dịch cầm đầu kia rất khôn khéo, kết quả, cư nhiên cũng bị đánh ngã.

Lúc ấy nếu không phải có tiểu vương phi thông minh, lại thêm chủ tử nương tay không ném tất cả bọn họ về Ám Vệ doanh cải tạo lại.

Tô Oản Nhan tiếp tục ghé vào cửa sổ xe quan sát, khi nhìn thấy ba tên sai dịch cũng đi theo đó mà ngã xuống, nàng đều chấn kinh,"Tiểu Ngũ, bọn họ không phải gác đêm sao?"

Nhóm ám vệ nhận được thủ thế của Tiểu Ngũ bảo bọn họ tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng thu hồi phi tiêu trong tay, tiếp tục ẩn nấp.

Lần này nếu lại để cho một đám lưu dân thực hiện được, bọn họ liền trực tiếp mổ bụng tạ tội đi!

Ai u, không nghĩ tới hai nhà thường xuyên âm thầm khi dễ nguyên chủ ở đời trước kia, lại sớm nhận báo ứng tới như vậy, thật sự quá hả dạ a!

Đám hộ vệ nghe vậy, tất cả đều xấu hổ không chịu nổi, vết xe đổ ngay tại tối hôm qua, bọn họ thân là nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh cuối cùng vẫn bị đánh ngã.

Tô Oản Nhan cúi đầu "Ừ" một tiếng,"Đã biết, thủ đoạn cướp bóc của bọn họ cũng thật không đang hoàng a! Sao lại dùng thuốc mê chứ!"

"Vương phi nương nương, người bình thường chỉ dựa vào khứu giác cũng không ngửi ra được mê hương, chờ đến khi ngửi được, cơ bản cũng là lúc trúng chiêu." Tiểu Ngũ buông tay, chỉ vào đám hộ vệ vây quanh xe ngựa bọn họ,"Chúng ta đều là người đã được trải qua huấn luyện đặc thù, bằng không, đã sớm giống với bọn họ."

Thế này cũng quá vô dụng đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận