Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 267:

Nhìn tiểu vương phi âm thầm tính kế những người đó, bọn họ nhìn, cảm thấy rất vui vẻ, chủ tử bọn họ phản kích trở về đó là quyết đấu giữa nam nhân với nhau, chủ tử cũng khinh thường việc dùng thủ đoạn hèn hạ, thích quang minh chính đại, thế nhưng, bọn họ vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn khuất!

Hiện tại có tiểu vương phi mang theo bọn họ ở phía sau gây chuyện, bọn họ đều giơ tay đồng ý, mỗi ám vệ nhận được nhiệm vụ, đều làm vô cùng hăng hái.

Tô Oản Nhan vén chăn, đi xuống giường.

Tiểu Ngũ lập tức lấy áo choàng khoác cho tiểu vương phi, đỡ nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ nhẹ nhàng giúp nàng chải tóc mát xa.

"Truyền kỳ Tô công tử, tiếp tục tìm nhóm tiểu khất cái ở Tuyền Châu phát tán, không được ngừng, chờ ngày sau chúng ta lại cải trang đến Thiên Hương lâu, lúc này chúng ta sẽ lại mua thêm ba đến năm người trong đó, gom đủ tám người, đến lúc đó bản vương phi sẽ dạy các ngươi cách đấu địa chủ. Khiến cho bọn chúng phải lo lắng!"

Tiểu Ngũ lên tiếng trả lời, không nhịn được tò mò, hỏi: "Vương phi nương nương, đấu địa chủ là cái gì?"

Tô Oản Nhan tươi cười,"Đương nhiên sẽ chơi rất vui, ngày mai ta sẽ vẽ ra, ngươi dẫn người làm theo sẽ biết."

Chủ tớ hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi lâu, ngoài cửa mới truyền đến thanh âm của Thược Dược,"Vương phi nương nương, nô tỳ đưa canh tổ yến tới cho ngài."

Tô Oản Nhan vài ngụm liền uống xong canh tổ yến, để thìa xuống, lau miệng, đứng dậy,"Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, buổi chiều các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau chúng ta lại đến Thiên Hương lâu ăn ngon uống ngon!"

Vương gia nói, chỉ cần tiểu vương phi vui vẻ là được!

Tô Oản Nhan uống canh tổ yến, cười nhìn hai người, hỏi: "Buổi tối tìm người nhìn một chút, biết vì mình mà tìm đường ra thì có thể, nhưng tay chân phải sạch sẽ, bên cạnh ta không thu người xấu xa."

Nhưng còn cách nào khác? Tiểu vương phi thích!

Tiểu nha đầu nói xong, liền tức giận,"Bọn họ cũng không nhìn xem mình xuất thân từ đâu, cũng dám nghĩ đến vương gia?"

Sau khi ăn uống no đủ liền dẫn hai tiểu nha hoàn đi đến hậu viện, phòng trống ở hậu viện còn rất nhiều, đủ để nhét thêm mười bảy mười tám người nữa mà không sợ chật chội, mà bây giờ trong hậu viện, cũng chỉ có ba tiểu mỹ nhân đang chờ tiểu vương phi đến "Sủng hạnh".

Tô Oản Nhan nói: "Vào đi."

——

"Mặc kệ bọn họ đánh chủ ý gì, đều sẽ không gạt được ánh mắt của vương phi nương nương, cứ mặc kệ bọn họ!" Tiểu Ngũ an ủi tiểu nha đầu, nhìn nàng tức giận đến há miệng, liền cười.

Thược Dược bưng khay đi tới, đợi Tiểu Ngũ đóng cửa phòng lại, Thược Dược mới khiếp sợ nói: "Vương phi nương nương, ngài thật sự là liệu sự như thần! Ba người kia từ sau khi ở lại hậu viện, không có lúc nào yên tĩnh cả, đều muốn thân cận với chúng ta, thấy vương phi nương nương ngài không phải là Tô công tử, liền muốn dựa vào người vương gia, hừ..."

Tiểu Ngũ và Thược Dược liếc nhau, đều thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương, số lần đi Thiên Hương lâu ăn ngon uống ngon ngày càng nhiều, chờ vương gia trở về các nàng sẽ bị thu thập càng thảm.

So sánh ra, tiểu quan kia lại hơi an phận một chút, chỉ liên tục tìm cơ hội đi trông coi ở cửa sân để lôi kéo làm quen với nhóm hộ vệ, thế nhưng, hắn cũng thật sự hỏi ra vài điều hữu dụng.

Tiểu Ngũ và Thược Dược: "Vâng, nô tỳ đã biết."

Ví dụ như, chủ nhân tòa nhà này của bọn họ không phải là Tiêu vương gia, cũng không phải là Tiêu vương phi, mà là của Tô công tử hôm qua gặp trên danh nghĩa, cho nên, nếu như vậy, thì bọn họ cũng chính là bị Tô công tử mua về phủ, cho dù người khác hỏi tới, cũng có thể nói là nói có sách mách có chứng.

Hôm sau, mặt trời lên cao, Tô Oản Nhan mới rời giường.

Lúc Hải Đường và Tiểu Mẫu Đơn ở Thiên Hương lâu, chính là đối thủ nhìn nhau không vừa mắt, hai người thường thường vì cướp khách mà cãi nhau, lúc này lại đã ở bên cạnh Tiêu vương phi, càng không thể không so sánh cao thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận