Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 53:

Lại thấy biểu tình dại ra của hai người kia, Hòa Bá nhanh trí, bắt đầu khóc nghèo,"Ai! đã giấu không được nữa rồi, lão nô cũng liền nói rõ, gần đây trong hoàng thành xuất hiện một đám đạo tặc xuất quỷ nhập thần, thế nhân đều biết Vương gia nhà ta từng được tiên hoàng sủng ái nhất, ban thưởng rất nhiều thứ, nhưng, từ khi tiên hoàng đi, Vương gia cũng không có phần ân đức này nữa, vương phủ to như vậy, hơn mười vạn đại quân, có chỗ nào không cần tiền tài cung cấp?"

Cao công công: "..."

Khuông Chính Nghiệp: "..."

Khóe mắt Hòa bá khô ráo sảng khoái, cũng không có nửa giọt nước mắt, càng nói càng đáng thương,"Đám đạo tặc kia thì hay rồi, không biết hay tin từ nơi nào, liền dọn sạch trong phủ. Hiện tại mọi ngươi cũng nhìn thấy đấy, đến cánh cửa sổ còn không được hoàng chỉnh, hôm trước, nơi này thế nhưng ngay cả cửa sổ cũng đều bị cạy đi. Nói cho cùng, còn không phải bởi vì có chút tiền nên bị tặc nhớ thương sao? Nhưng thanh liêm giống như Vương gia chúng ta đây, trong phủ dù có tiền nhưng cũng tích góp được bao nhiêu chứ? Ai!"

Hòa bá than thở, trong lời ngoài lời đều đang ám chỉ, trong Tiêu vương phủ bọn họ không có tiền, hiện tại bị đạo tặc ghé thăm một chuyến, ngay cả bàn ghế cũng không còn.

Biết hoàng thượng hạ chỉ muốn xét nhà Tiêu vương, Cao công công chủ động xin đi giết giặc đến tuyên đọc thánh chỉ.

Hai ngày trước là đại hôn của Tiêu vương, hắn ở trong Tiêu vương phủ bị một vương phi xung hỉ cùng một quản sự vương phủ làm khó dễ trước mặt mọi người, mối thù này, hắn đều nhớ rõ ràng!

Trên thánh chỉ của hoàng thượng có viết rõ ràng, ngày tuyên đọc thánh chỉ chính là lúc hành hình, người của Tiêu vương phủ căn bản không có thời gian chuẩn bị.

Cao công công chưa từng gặp qua người nào dám qua loa với hoàng thượng như vậy, nhưng phóng mắt nhìn lại. Tiêu vương phủ to như vậy cũng không còn lại thứ gì.

"Trẫm niệm tình huynh đệ đồng bào, không đành lòng để Tiêu vương thân thể bệnh nặng lại chịu khổ, đặc chuẩn ban ngồi xe ngựa trên đường lưu đày, mong Tiêu vương có thể sám hối sửa sai, khâm thử!"

Sẽ không phải, người của Tiêu vương phủ đã sớm nhận được tin tức, buổi đêm ngày diễn ra hôn lễ đó liền bắt đầu chuyển dời tài sản đi?

Bị Hòa bá khóc lóc om sòm một phen, hai người Cao công công cùng Khuông Chính Nghiệp ai cũng không nhớ tới việc, cho dù Tiêu vương hôn mê bất tỉnh không tiếp được thánh chỉ này, vẫn còn có Tiêu vương phi ở đây, hiện tại quản sự cùng hộ vệ vương phủ đang quỳ đầy đất là sao chứ?

Nhưng hôm nay, đừng nói đến việc Tiêu vương phủ đón gió thu, sợ là ngay cả ngụm trà cũng không uống được.

Người chờ ở bên ngoài đã sớm chờ không kịp, bọn họ tay cầm công cụ, bước nhanh vọt vào Tiêu vương phủ, động tác thuần thục, chuẩn bị bắt đầu đại triển tay chân.

Hắn đều đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa thừa dịp xét nhà hỗn loạn, hắn lại vụng trộm giấu chút đồ tốt, ai cũng không biết được.

Cao công công đọc xong, đặt thánh chỉ ở trên hai tay Hòa bá giơ cao, cùng Khuông Chính Nghiệp trao đổi ánh mắt, liền lui ra ngoài.

Khuông Chính Nghiệp lại càng không thể tin nổi, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Lúc Tiêu vương đại hôn, bọn họ đều là khách quý, khi đó hỉ yến bày biện xa hoa cỡ nào, làm sao có thể đợi đến lúc hoàng thượng muốn xét nhà liền vừa khéo bị trộm nhớ thương?

Tài phú trong Tiêu vương phủ nhiều đến mức ngay cả hoàng thượng cũng sinh lòng ghen tị.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết..."

Đã đến xét nhà, Khuông Chính Nghiệp cũng không khách khí, cất giọng với bên ngoài,"Người đâu, xét nhà!

Mặc kệ sắc mặt khó coi của Cao công công cùng biểu lộ nghiền ngẫm âm mưu của Khuông Chính Nghiệp, Hòa bá vẫn một mực chắc chắn hiện giờ Tiêu vương phủ cái gì cũng không có, vì không muốn chậm trễ thời gian tiếp thánh chỉ, hắn vẫn miễn cưỡng sai người tìm tới một đoạn nhánh cây làm bàn thờ hương án, nhang khói cũng chỉ tìm được một cây, đốt lên, quỳ xuống, dập đầu, tiếp thánh chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận