Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 358:

Thấy hoàng hậu nương nương nhận thánh chỉ, không chỉ trong lòng Tiểu Ngũ muốn như vậy! Những người còn lại ở đây, cũng muốn như vậy.

Cho nên, đêm hôm đó, mọi người đều buông lỏng cảnh giác với sân của hoàng hậu nương nương, ai cũng không ngờ rằng, chính vì bọn họ buông lỏng, sáng sớm hôm sau, phòng của hoàng hậu nương nương, người đi nhà trống.

Nhìn gian phòng không một bóng người, Tiểu Ngũ và Thược Dược đã sớm chờ ở ngoài cửa, chờ Hoàng hậu nương nương rửa mặt chải đầu,"..."

Phụ trách đêm đó gác đêm lại cho rằng hoàng hậu nương nương không có khả năng "trốn đi" chính là Tiêu Thập Nhất cùng Tiêu Thập Tam: "..."

Đám người lễ bộ đã sớm tới phủ thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Há hốc mồm nhất là Hòa bá và Dung ma ma, hai người nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.

Hòa bá nỉ non nói,"Xong rồi. Ta sợ là bị chủ tử lột da rút gân."

Dung ma ma lo lắng,"Cũng không biết lần này tiểu thư chạy trốn, trên người mang theo bao nhiêu đồ ăn? Trên đường có thể bị đói hay không?"

Hai người kia lại càng thất tha thất thểu, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ ngay tại chỗ.

Nàng khẩn trương như vậy là bởi vì giấc mộng tối qua sau khi nàng đi vào giấc ngủ. Trong giấc mộng, nàng đi theo Quý Tiêu Hàn vào cung, cùng một đám oanh oanh yến yến trăm hoa tranh đấu, tranh giành chỉ vì muốn được Quý Tiêu Hàn sủng ái một chút.

"Nương nương, chúng ta đây là muốn đi nơi nào ạ!"

Liền là chạy tới nơi nào nàng có thể né tránh được Quý Tiêu Hàn, nàng cũng nghĩ không ra.

"Đúng vậy. Nếu lại bị chủ tử phát hiện hoàng hậu nương nương vẫn không muốn tiến cung, lại còn đem ba mỹ nhân kia đi theo, chắc sẽ nổi giận lôi đình mất!"

Máu kia, đỏ đến dọa người cũng đỏ đến kinh hãi.

Một đám người đi vào đại sảnh, vẻ mặt u sầu.

Nàng trong mộng, xa lạ đến mức ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.

Không sai! Vừa rồi bọn họ phát hiện, hoàng hậu nương nường chạy trốn không mang theo nha hoàn cận thân là Thược Dược theo, cũng không mang theo Tiểu Ngũ võ công siêu cường. Nàng mang theo ba mỹ nhân ở hậu viên kia theo.

"Làm sao bậy giờ? Ít ngày nữa hoàng thượng sẽ tới, nếu biết hoàng hậu nương nương cầm thánh chỉ chạy..."

"Chúng ta đi thị trấn kế tiếp, nơi đó là thôn quê, còn có rất nhiều núi rừng. Chúng ta trước trốn một thời gian. Yên tâm ! đi theo ta, nhất định các ngươi có thể tiếp tục ăn ngon uống cay." Kỳ thật Tô Oản Nhan cũng không biết tại sao phải chậy trốn suốt đêm.

Nàng vừa ý Quý Tiêu Hàn, yêu hắn, cũng nguyện ý vì hắn mang thai hài tử. Nhưng nàng không muốn đặt tình yêu của mình ở vị trí hèn mọn như vậy. Nàng biết tình yêu mà mình muốn là một đời một người. Nhưng mà Quý Tiêu Hàn làm không được.

Ba mỹ nhân bị hoàng hậu nương nương đóng gói mang đi suốt đêm, lúc này còn bị hoàng hậu nương nương thúc giục chạy tiếp. Cho dù trong ba người tiểu quan nhi thể lực tốt, chạy cả đêm trên đường cũng có chút không chịu nổi.

Đều nói mộng trái với thực, nhưng Tô Oản Nhan càng nguyện ý tin tưởng đó là miêu tả chân thật chuyện sau khi nàng tiến cung. Nàng không muốn vì giữ lấy tình yêu như ban đầu mà nàng cùng với hài tử rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Càng kinh khủng hơn là, ở trong mộng, mặc dù nàng là hoàng hậu một nước nhưng ngay cả chính hài tử trong bụng cũng không bảo vệ được, trơ mắt nhìn hắn từ trong bụng của mình chảy ra, một giường đầy máu.

Tô Oản Nhan bị dọa tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nàng không ngủ được nữa.

Cho nên, nàng lặng lẽ đứng dậy, xách tứi ra đi không kinh động một ai. Sau khi đi ra cửa cũng thuận tay đóng gói ba mỹ nhân đi cùng.

Tiểu Hải Đường thở hồng hộc,"Nương nương, người còn đang mang thai. Chúng ta đã đi cả đêm rồi, khôn thì tìm chỗ nghỉ ngơi chút đi? Đường làm cho thân thể mệt mỏi."

Cho tới khi ra hỏi thành, bọn họ mới dám mở miệng hỏi.

Khế ước bán thân của ba mỹ nhân đều ở trong tay Tô Oản Nhan. Tự nhiên là nàng nói như thế nào thì bọn họ làm như thế đó. Để cho bọn họ đi theo, bọn họ nửa chữ cũng không dám hỏi nhiều, đi theo liền đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận