Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 370:

Tô Oản Nhan không thể nói ra chuyện kì bí như thể chuyện mình sống lại ở thân thể nguyên chủ, nhưng có thể mượn mẫu thân nguyên chủ cùng Tô Hoành An phát sinh ra đủ loại ví dụ.

Nguyên chủ lúc trước bị Tô Hoành An quở trách chán ghét, cũng muốn kháng chỉ cự hôn, cũng là do sợ mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm giống như mẫu thân nàng đi?

Cho dù sau đó, nàng không thể không gả cho Quý Tiêu Hàn, trên đường lưu đày cũng tỉ mỉ chăm sóc Quý Tiêu Hàn, khi Quý Tiêu Hàn gặp nguy hiểm còn dũng cảm đứng ra...

Nàng đại khái hy vọng rằng nếu như nàng may mắn tránh được cái chết thì có thể đổi lấy Quý Tiêu Hàn đối với nàng tương kính như tần, bình an thuận lợi.

Quý Tiêu Hàn cúi đầu, hôn mủ tâm nhíu chặt của tiểu vương phi, ôn nhu nói: "Ta hiểu, ta biết nàng đang sợ hãi, nhưng mà, Oản Nhan, nàng và ta đã trải qua những chuyện sinh tử mà người khác chưa từng trải qua, nàng làm sao lại không muốn tin tưởng, ta có thể thương nàng, cưng chiều nàng, ỷ lại nàng, che chở nàng đây?"

"... Lúc chàng làm vương gia đều là thân bất do kỷ, bây giờ đã là hoàng đế Đại Chu quốc, làm sao còn có thể làm được?" Tô Oản Nhan lẩm bẩm.

"Nàng cũng biết trẫm bây giờ đã là hoàng đế Đại Chu quốc, nếu như chuyện cho nữ nhân của mình một phần ái tâm cũng đều không làm được, vậy trẫm đoạt lấy cái danh hoàng đế đứng trên vạn người này, lại còn ý nghĩa gì nữa?"

Từ sau khi hai người gặp mặt, đây là lần đầu tiên Quý Tiêu Hàn ở trước mặt Tô Oản Nhan, tự xưng là "trẫm".

Tô Oản Nhan vội vàng bắt lấy tay Quý Tiêu Hàn, ngăn cản,"Ấy, đừng đừng đừng!"

Vạn nhất thiên lôi đánh xuống, cha đứa bé của nàng bị sét đánh thì sao?

Nhưng mà, xã hội quân quyền cổ đại... Có khả năng sao?

Vạn nhất... Không cẩn thận linh nghiệm thì sao?

"Để lại tiếng xấu muôn năm vẫn là lưu danh sử sách, cũng được xem là chiến tích của hoàng đế, nếu hắn trên không làm thất vọng thiên địa, dưới không làm thất vọng bách tính, sao lại bị người phỉ nhổ?"

Quý Tiêu Hàn giơ tay, bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu vương phi,"Bảo bối, theo ta hồi cung. Được không? Nàng biết không, chỗ cao trong thâm cung, không có nàng, ta rất cô đơn."

Lời này giống như một câu hứa hẹn, nói năng có khí phách, khiến Tô Oản Nhan trong nháy mắt hoảng hốt, nàng thế mà lại không tìm được lý do phản bác.

"Trẫm lấy danh thiên tử hứa hẹn với nàng, chỉ cần trẫm còn tại vị một ngày, nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất trong hoàng cung, độc sủng một mình nàng, tuyệt không..."

Tô Oản Nhan không nói nữa, nếu Quý Tiêu Hàn sinh ra trong xã hội hiện đại của bọn họ sẽ tốt cỡ nào chứ? Nàng nhất định sẽ không chút do dự ở lại bên cạnh hắn, làm một đôi phu thê ân ái ngọt ngào.

"Hoàng đế trên vạn người, độc sủng một người, nếu như bị viết vào sử sách, đời sau sẽ không mắng chết chàng sao?"

Người cổ đại thờ phụng nhân quả báo ứng, phát độc thề là thành ý lớn nhất của bọn họ, Tô Oản Nhan kiếp trước không tin thần linh, nhưng nàng đã trải qua việc xuyên thư sống lại, cũng không dám không tin.

Quý Tiêu Hàn cái tên cẩu nam nhân này lại dám dùng mỹ nam kế với nàng, biết rõ nàng không thể chịu được,"... Nhưng là, ta..."

"Còn không tin ta sao? Ta nguyện phát thề độc." Nói xong, Quý Tiêu Hàn giơ tay lên, chỉ lên trời thề.

"Nàng là hoàng hậu của Đại Chu quốc, chưởng quản toàn bộ hậu cung, không có sự đồng ý của nàng, ai dám tặng người cho nam nhân bên người nàng? Hửm?" Quý Tiêu Hàn thừa thắng xông lên, nói với nàng.

Nghe ra Quý Tiêu Hàn lại muốn lập lời thề, Tô Oản Nhan nhanh chóng đưa tay, che miệng nam nhân,"Được rồi được rồi, ta biết rồi, thiên tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, hứa hẹn của chàng ta nghe được."

Quả thực muốn mạng của nàng mà!

Tô Oản Nhan nhíu mày,"Chàng đang có chủ ý xấu gì vậy? Chàng sẽ không phải là do bản thân không muốn tuyển phi nên đổ hết trách nhiệm lên người ta đấy chứ? Còn biết xấu hổ hay không?"

Quý Tiêu Hàn cười ôm vai tiểu vương phi,"Nàng không thích, ta cũng không vui, vừa lúc hai người chúng ta cùng nhau ngăn cản chuyện này, như vậy, ai cũng không phiền lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận