Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 64:

Tô Oản Nhan một tay chống đất, lắc mình tránh khỏi kiếm do sát thủ chém xuống, súng trong tay không chút do dự nhắm ngay hai hắc y nhân muốn giết Quý Tiêu Hàn bắn "phập phập" hai phát.

Ba sát thủ hắc y ngay trong khoảnh khắc liền ngã xuống hai ngươi, trên đầu bọn họ máu chảy như trút, rất nhanh liền không có tiếng động.

Sát thủ chém về phía Tô Oản Nhan kia, nhìn thấy hai đồng bạn của mình không hiểu sao lại ngã xuống đất, còn không đợi hắn kịp phản ứng, bản thân hắn cũng theo đó có loại cảm giác vừa tê vừa trướng ở phần ngực, thân thể theo đó ngã ngửa xuống đất, hắn thậm chí ngửi được mùi thịt bị cháy xém, đại lượng máu thấm ướt y phục, cơn đau theo sát tới.

Thứ giống như cái ống đen kia, rốt cuộc là loại vũ khí gì, vì sao ngay cả kiếm hắn cũng không cầm được?

Bên trong ánh mắt không thể tin nổi của hắc y nhân, Tô Oản Nhan chậm rãi đứng lên, cách khẩu trang, thanh âm của nàng hơi trầm thấp, nhưng vẫn mang theo sự mềm mại thuộc riêng về nữ tử, một cước đá văng trường kiếm, lại hung hăng giẫm xuống bộ vị bị thương, họng súng hướng về đầu của hắn,"Các ngươi có kiếm, ta có súng, nói, ai phái các ngươi tới giết chúng ta?"

Sát thủ âm thầm sợ hãi, trong thân thể cảm thụ cơn đau đớn chưa từng có, loại đau đớn này khác hẳn bất kỳ một loại đau đớn nào trong quá trình luyện tập của bọn hắn, hắn không cách nào phân biệt tình huống vết thương của mình, nhưng có thể cảm giác được hô hấp của mình dần dần thô nặng, ý thức bắt đầu mơ hồ, giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu của hắn là phía trên cung cấp sai tin tức, hắn không thể để cho người của Tiêu vương phủ bắt sống.

Ngay lúc sát thủ muốn cắn phá độc dược giấu ở trong miệng, một cây gậy có hình giống khúc xương nhét vào trong miệng của hắn,"Ngô..."

"Muốn chết? Cũng không dễ dàng như vậy, các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi chuẩn bị cho đợt ám sát thôi sao? Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, người của Tiêu vương phủ chúng ta vô dụng như vậy? Rơi vào tay chúng ta, các ngươi muốn sống không được, muốn chết không yên."

Tô Oản Nhan không chú ý tới thần sắc kích động dưới lớp khẩu trang của của Quý Tiêu Hàn, nàng mặc kệ hai gã sát thủ nằm trên mặt đất, chỉ dùng xích chân cùng dây thừng trói người duy nhất còn sống lại, ném ở một bên để cho máu không ngừng chảy.

"Hòa bá, Tiểu Ngũ, có sát thủ ám sát Vương gia." Tô Oản Nhan nói một câu khiến thần kinh mọi người trong nháy mắt căng thẳng.

Đừng nói tên sát thủ hắc y đều nhìn tới chấn kinh, hắn cũng là khiếp sợ vạn phần.

Lúc trước khám xét Thái y viện ở hoàng cung thì phát hiện được mê dược cùng giải dược, Tô Oản Nhan lấy giải dược ra, cho mình cùng Quý Tiêu Hàn ngửi ngửi trước, mới lần lượt giúp đám người Tiểu Ngũ, Hòa bá tỉnh lại.

Quý Tiêu Hàn căn bản không bị hôn mê, nhìn thấy tiểu vương phi giẫm lên thân thể nam nhân, vẻ mặt kiêu ngạo dũng mãnh, chậm rãi buông phi tiêu chuẩn bị bắn ra trong tay xuống, khóe miệng gần như không thể thấy được mà co rút.

Súng? Cái ống đen này nhìn từ ngoại hình, có chút tương tự hỏa súng của Tây Vực, nhưng uy lực lại lợi hại hơn hỏa súng kia không biết bao nhiêu lần, hơn nữa thanh âm của ống đen này cơ hồ cực nhẹ, người không có thính lực tốt hoàn toàn không nghe được động tĩnh.

Tô Oản Nhan đã từng xem qua mấy bộ phim cổ trang khoa trương thú vị, biết rõ một khi sát thủ trong phim ám sát thất bại, động một chút sẽ cắn lưỡi tự sát, hoặc là giấu độc dược trong răng.

Lúc nàng bắn, tránh được vị trí trái tim, người này nhất thời không chết được.

Vốn tưởng rằng bản thân vì bảo vệ tiểu vương phi, sẽ bại lộ chuyện hắn không sự thật hôn mê trước mặt nàng, kết quả, lại bất ngờ nhìn thấy một màn này.

Vừa rồi nhìn thấy người này miệng muốn động, nàng thuận tay từ trên kệ hàng của cửa tiệm sủng vật trong không gian, sờ được muốn đồ chuyên dùng để mài răng cho chó, chặn vào miệng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận