Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 112:

Đoạn đường này, tuy có rất nhiều hung hiểm, nhưng đám sai dịch cũng không làm khó dễ bọn họ quá nhiều, tốc độ của đội ngũ lưu đày vẫn như cũ, đã đi được một nửa lộ trình, thân thể cũng đến cực hạn, một ngày nọ, lúc đội ngũ của bọn họ đi tới một chỗ trống trải dưới chân núi, có người nhìn thấy rừng rậm cách đó không xa, liền đề nghị muốn nghỉ ngơi để vào trong rừng săn thú.

Thúc Minh Viễn nhìn núi rừng trước mắt, trên mặt hiện lên một tia chột dạ.

Người đưa ra đề nghị này là một gã sai vặt không có cảm giác tồn tại bên cạnh Lưu Hoành Tài, người nọ có khuôn mặt phổ thông, ném vào trong đám người căn bản sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng chỉ có Thúc Minh Viễn biết lai lịch của người này.

Thúc Minh Viễn liếm liếm đôi môi hơi khô nứt, lẳng lặng nhìn thoáng qua phủ Tiêu vương, liền đồng ý, bảo đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ trước, một canh giờ sau mới xuất phát.

Tô Oản Nhan cảm giác được xe ngựa đã dừng lại, xốc cửa sổ lên, nhìn thấy có người cách đó không xa đi về phía rừng rậm, vốn chán đến chết lại lộ ra chút hưng phấn, nàng vẫy vẫy tay về phía Hòa bá, hỏi: "Hòa bá, đây là dừng lại nghỉ ngơi sao?"

Đối diện với ánh mắt trông mong của tiểu vương phi, Hòa bá đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, cảnh giác hỏi: "Vương phi nương nương, người muốn làm gì?"

Tô Oản Nhan chỉ chỉ mấy người đi vào rừng rậm, nói: "Săn thú, vừa hay ta cũng ngồi xe ngựa mệt mỏi, đi hoạt động thân thể một chút."

Tiểu Ngũ nhìn rừng rậm yên tĩnh, cũng có loại dự cảm không tốt,"Vương phi nương nương, nếu người muốn hoạt động gân cốt, không bằng Tiểu Ngũ mang người đi dạo trên bãi đất trống bên kia đi? Theo những gì Tiểu Ngũ biết thì ở bên kia núi có một đám thổ phỉ rất hung ác..."

Tô Oản Nhan lại tiếp tục nói: "Thân là bách tính chính nghĩa nhất của Đại Chu quốc, nên có tinh thần chính nghĩa vì dân trừ hại, hơn nữa chúng ta vẫn là người của Tiêu vương gia, thì càng nên tích đức làm việc thiện cho vương gia! Cũng trả lại cho dân chúng địa phương cuộc sống hòa bình an bình."

Quý Tiêu Hàn nhướng mày: "..."

Hòa bá cùng Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn nhau, dự cảm không tốt càng mãnh liệt, quả nhiên, bọn họ nghe được tiểu vương phi nhu nhược hai mắt sáng lấp lánh, ngây thơ hỏi: "Ta lớn như vậy còn chưa thấy qua bộ dáng của thổ phỉ đâu, bọn họ có hung dữ không?"

Tiểu Ngũ há hốc mồm: "..."

Tiểu Ngũ tên này là xảy ra chuyện gì? Không có việc gì nói với nàng chuyện thổ phỉ làm gì?

Tô Oản Nhan thấy bọn họ không đồng ý, có chút khổ sở hỏi: "Không thể sao?"

Tô Oản Nhan nghe vậy, giả bộ kinh hoảng sợ hãi, nhưng trong thanh âm lại lộ ra sự hưng phấn,"A! Sao lại có thổ phỉ chứ, thật đáng sợ!"

Lần đầu tiên nhìn thấy có người nói hùng hồn sục sôi muốn làm chuyện như vậy, bộ dáng ngôn từ chính nghĩa này, ai không biết tình hình, còn tưởng rằng là khâm sai hoàng thành đến tiêu diệt thổ phỉ chứ!

Trên đoạn đường này, chẳng lẽ còn nhìn không ra tiểu vương phi của bọn họ, hoàn toàn không nhu nhược như vẻ bề ngoài của nàng? Ngồi xe ngựa lâu như vậy, đây là muốn tìm chuyện giết thời gian!

Lông mi Quý Tiêu Hàn vốn chợp mắt nghỉ ngơi, khẽ run rẩy, thân thể thả lỏng cũng cứng đờ theo, cảm giác hưng phấn khó hiểu của tiểu nha đầu này từ đâu mà đến? Sẽ không phải là còn muốn mang theo người đi tiêu diệt thổ phỉ ăn cướp chứ?

Hòa bá khiếp sợ: "..."

Hòa bá cùng Tiểu Ngũ vội khom người lĩnh mệnh,"Vâng."

"Thổ phỉ có ai không dữ không? Có người xấu không? Có ai trông đẹp mắt không?"

Có ám vệ ở phụ cận tuần tra, đừng nói thổ phỉ, ngay cả sát thủ tới ám sát Tiêu vương gia, cũng đều là dựa theo yêu cầu của chủ tử mới sàng lọc thả vào, lúc này nhận được mệnh lệnh của chủ tử, nói thả thổ phỉ không có mắt vào, đều có chút há hốc mồm.

Hòa bá và Tiểu Ngũ không ai dám đồng ý, tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng ở nơi đó, chờ chủ tử lên tiếng.

Quý Tiêu Hàn không thể chịu được tiểu nha đầu lộ ra bộ dạng cô đơn đáng thương này, nên biết rõ nàng làm cho mình xem, vẫn thấp giọng mở miệng nói: "Đi an bài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận