Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 184:

Quả nhiên, lại qua nửa canh giờ nữa, bà đỡ kêu lên: "Không tốt, Nghiêm thị không còn sức, mau nghĩ cách đừng làm cho nàng mê man, có sâm lâu năm hay không? Cho nàng ngậm một miếng."

Gia cảnh lão Triệu gia bình thường, chỉ tốt hơn những người khác trong thôn có một chút, làm sao có đồ tốt như vậy được?

Cho dù chỉ là một cây có niên đại tương đối gần sâm lâu năm, ở trong dược phòng cũng bán mấy chục lượng, mà một cái nông hộ bình thường, một năm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu ngân lượng, làm sao có thể mua về?

Vốn Triệu Khang Bình đã nói chuyện với chưởng quỹ hiệu thuốc bên cạnh, chờ trước khi vợ hắn sinh thì mua một chút, nhưng là do tình huống bất ngờ này xảy ra, hắn chỉ lo đưa tức phụ về nhà, để ý sao được?

Nhìn người trong ngoài phòng đều bận rộn, Tô Oản Nhan được Quý Tiêu Hàn bảo vệ ở bên cửa sổ, nàng nhìn sắc trời hơi sáng bên ngoài, nhìn Quý Tiêu Hàn một chút, trong mắt ánh lên vài phần ẩn ý.

Quý Tiêu Hàn nhìn thấy bộ dáng mềm lòng này của tiểu vương phi, bất đắc dĩ gật đầu, vì vậy, Tô Oản Nhan làm bộ như từ trong ống tay áo, kỳ thật là từ trong không gian lấy ra một khối sâm lâu năm được vải đỏ bao lấy, đưa cho hai cha con Triệu gia đang gấp đến độ xoay quanh trong phòng nói,"Lão bá, ta có một cây sâm lâu năm, chúng ta tạm thời cũng không dùng được, đưa cho các ngươi đi, coi như là ta cùng phu quân cảm tạ các ngươi thu lưu chúng ta."

Triệu lão đầu, Triệu Khang Bình cùng những người khác đều kinh ngạc không thôi nhìn hai người bọn họ, tùy tiện liền có thể lấy ra sâm lâu năm làm tạ lễ, phải là dạng gia đình giàu có gì cơ chứ?

Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bọn họ, dường như lấy ra tạ lễ như vậy là chuyện hết sức bình thường...

Lại lăn qua lăn lại một hồi lâu, hài tử tuy rằng vẫn không thể thuận lợi sinh ra, nhưng tình huống bên trong không hiểm trở như lúc đầu, mọi người lại đợi thêm nửa canh giờ, hài tử vẫn không có ý đi ra.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng lão Triệu nữa, Tiêu Nhất mới mang theo những người khác từ rừng cây nhỏ bên cạnh đi ra, Thược Dược cùng Dung ma ma lập tức tiến lên, cẩn thận đánh giá tiểu thư nhà các nàng,"Chủ tử, vương phi nương nương, các người không sao chứ?"

Bọn họ cũng nhìn ra, đôi tiểu phu thê này xuất thân bất phàm, tối hôm qua đặt chân đến thôn của bọn họ, sợ là cũng do có việc gì đó khó nói, bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, gặp phải chuyện như vậy, vị công tử này không muốn nói, bọn họ cũng sẽ không ra ngoài nói lung tung.

Lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng, Quý Tiêu Hàn cùng Tô Oản Nhan đứng ở chỗ này cũng không giúp được gì liền nói lời cáo từ, lão Triệu nhanh chóng đưa hai vị ân nhân đi đến cửa thôn, còn nhiều lần cam đoan bọn họ nhất định sẽ không nhiều lời với người bên ngoài, nhìn bọn họ đi ra khỏi thôn mới xoay người trở về.

Sâm rất nhanh được đưa vào phòng sinh, Triệu Khang Bình xoay người lại, cảm kích muốn quỳ xuống trước Quý Tiêu Hàn bọn họ, Quý Tiêu Hàn ngăn cản,"Không có việc gì, trước tiên lo cho người nhà ngươi đã. Chúng ta chờ hừng đông liền phải rời đi, trên người cũng không mang theo thứ gì tốt, có thể giúp được các ngươi cũng tốt."

Bên trong phòng sinh lại vang lên thanh âm của Nghiêm thị, nghe thấy so với lúc nãy có tinh thần hơn một chút, vì thế, bà đỡ lại một lần nữa chỉ huy sản phụ dùng sức, cổ vũ nàng, động tĩnh bên trong lúc này đây lại làm cho các nam nhân đang chờ bên ngoài dâng lên hy vọng một lần nữa.

"Lão bá?" Tô Oản Nhan thấy hai cha con đều bất động, cao giọng lên vài phần.

Chuyện này sợ là sẽ bào hết sức người.

Lời nói của Quý Tiêu Hàn càng tùy ý, bọn họ lại càng cảm kích, vì thế, Quý Tiêu Hàn nhân cơ hội nói với bọn họ, hy vọng mọi người đừng tiết lộ hành tung của bọn họ cho người ngoài, bọn họ tất nhiên vui mừng đồng ý.

Lão Triệu như vừa tỉnh mộng, vội vàng không ngừng chắp tay thi lễ cảm tạ, cũng không quan tâm có hợp lý hay không, trước hết cứ để cho nhi tử cầm,"Tạ đại lễ của công tử cùng tiểu nương tử, các ngươi là đại ân nhân của lão Triệu gia chúng ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận