Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 200:

Chỉ là, dựa vào cái gì mà nàng phải giúp cẩu hoàng đế? Bằng vào việc hắn không có đầu óc? Dựa vào việc hắn lòng lang dạ sói? Hay là việc hắn vừa ngu xuẩn vừa tham lam?

"Yên tâm đi! Chúng ta đã thuận lợi ẩn vào Tuyền Châu, Quý Việt Trạch có thể an bài người giả làm nạn dân, chũng ta cũng có thể giả làm phú thượng, mỗi ngày tới cửa thành bố trí phát cháo cứu tế, đến lúc đó ai nhìn chằm chằm ai, điều đó còn khó nói!"

Ngữ khí Quý Tiêu Hàn rốt cuộc cũng trở nên lạnh lẽo. Tô Oản Nhan vừa nghe liền an tâm ngay lập tức,"Nếu ngươi có thể thu phục những người 'đục nước béo cò' kia, vậy đến lúc đó thì ta cũng có thể giúp đỡ cung cấp một ít lương thực. Đến lúc đó chũng ta mở cửa hàng, mỗi ngày bán lương thực cho những nạn dân chân chính."

Lúc trước Tô Oản Nhan lấy đi kho lượng thực của cẩu hoàng đế chĩnh là căn cứ vào việc lấy cho dân, dùng cho dân. Có cơ hội giúp người chân chĩnh cần sự giúp đỡ, nàng vẫn nguyện ý làm việc thiện.

Dù sao, nạn dân hiện tại, về sau chĩnh là con dân của Quý Tiêu Hàn.

"Được, Tuyền Châu có bốn cửa hàng lương thực, trong đó cửa hàng lương thực Trương Ký chính là sản nghiệp của bổn vương, đến lúc đó vương phi có thể tùy ý điều phối."

Hòa bá nói sản nghiệp của Tiêu vương gia nhiều đến đếm không hết thật sự là không có nửa điểm giả dối. Sản nghiệp của hắn thật sự rất nhiều, hơn nữa rất nhiều sản nghiệp không phải qua tay hắn, người bình thường muốn điều tra lai lịch đều điều tra không được.

Thược Dược thấy chuyện vương gia và vương phi nói càng lúc càng lớn, nàng sợ ở lại trong xe sẽ vướng bận liền lặng lẽ ôm hài tử chuyển đến cửa xe, đang nghĩ tới muốn xuống xe như thế nào đây, bên cạnh đã có một đôi tay vươn ra, khi nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ôm xuống.

"Đừng khách khí, ta ở ngay bên cạnh, có việc gì ngươi gọi ta là được." Mặt Cao Hồ cũng vụng trộm đỏ lên, nhưng mà da hắn đen nên không có dễ nhận ra, thoạt nhìn vẫn còn một bộ dáng đứng đắn.

Dung ma ma ngồi trong xe ngựa nhìn thấy, nhận lấy tiểu nữ oa trong tay nàng, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Thược Dược, cười nhạt không nói, cho tới khi đem Thược Dược nhìn tới ngượng ngùng,"Ai u, ma ma, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Sợ bị người ta nhìn ra mình không tự nhiên, Thược Dược nhanh chóng nhấc chân đi về phía xe ngựa phía sau. Ai ngờ, Cao Hổ nhắm mắt theo đuôi mà đi theo. Đúng là một đường hộ tống nàng và hài tử, tiếp theo đó lại càng là ôm các nàng lên xe ngựa.

Nguyên nhân là gì?

Lần này bọ họ đi xe ngựa ra ngoài, chuẩn bị nhiều thêm vài chiếc, đều là trang bị thức ăn cùng một chút dược liệu thường dùng. Số cửa hàng bên Tuyền Châu kia bởi vì chuyện nạn dân đều đã đóng cửa mất một nửa, chưởng quỹ Minh Nguyệt tửu lâu sợ bọn họ lần này đi qua không mua được dược liệu điều trị thân thể cho chủ tử, đã sớm được chuẩn bị tốt.

"A" Thược Dược lần này thực sự là kinh hãi. Nàng hoảng loạn không thôi, một tay ôm hài tử, một tay đỡ lấy khung xe, lại không dám nghĩ nhiều, cuối cùng, sau khi kinh ngạc qua đi chỉ nói một câu "Cám ơn Cao đại ca."

Sợ làm hài tử ngã, Thược Dược cũng không dám giãy giụa, cho tới khi hai chân chạm đất, nàng mới ngẩng cao đầu, có chút ngượng ngùng nói cám ơn với người nam nhân đó,"Cao đại ca, cám ơn người."

Dung ma ma cười híp mắt,"Lại nói tới Thược Dược nhà chúng ta cũng không nhỏ, chờ chúng ta tới Tuyền Châu, nếu có người vừa ý, nhớ nói với ma ma, ma ma giúp người cầu tiểu thư khai ân làm chủ."

Thược Dược rũ mắt, khuôn mặt bay ra hai đóa nây hồng,"Được."

Cao Hổ nở nụ cười thật thà,"Không cần khách khí, ngươi ôm hài tử đi ngồi xe ngựa phía sau đi, vừa rồi Dung ma ma còn nhắc tới ngươi đó."

Thược Dược đáp ứng một tiếng, nhanh chóng chui vào trong xe ngựa trốn tránh. Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Cao đại ca đối với nàng... hình như một chút nhiệt tình hơn so với đêm đó.

Thược Dược nặt càng đỏ, nàng xấu hổ quay lưng lại,"Ai u, ma ma, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận