Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 72:

Giờ Hợi vừa qua, cả khu rừng là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót kèm theo cơn gió nhẹ, mọi người lần lượt vây quanh đống lửa dựa vào nhau ngồi, toàn bộ đều đã ngủ thiếp đi.

"Đại ca, đám người kia đều ngủ rồi, thế nào? Có thể động thủ chưa?" Người đi dò xét tin tức trở về, vẻ mặt hưng phấn.

"Lần này nhất định là dê béo, hắn có thể nhìn thấy trong quần áo của vài nữ nhân, đều giấu túi căng phồng, không phải bạc thì cũng là đồ ăn, tuyệt đối không sai được."

Nam nhân gật đầu, nhìn con dao găm trong tay, hỏi: "Quan sát kỹ chưa? Ngủ hết rồi sao? Người gác đêm thì sao? có mấy người?"

"Ngoại trừ người của Tiêu vương phủ mà đại ca người nói ra, những người khác đều đã ngủ, gác đêm chỉ có ba tên sai dịch, những tên sai dịch khác cũng đều đã ngủ, hẳn là bọn họ cảm thấy chúng ta phải đợi đến nửa đêm mới động thủ!"

Khóe miệng nam nhân lộ ra nụ cười khát máu,"Sau nửa đêm địch thực là thời gian dễ ra tay, khi đó mọi người đã ngủ say, nhưng bọn họ tính toán sai rồi, chúng ta động thủ trước nửa đêm, các huynh đệ bắt người, theo ta vòng qua cướp một đợt làm ăn lớn."

Nam nhân chỉ để lại nữ nhân và một vài hài tử, dẫn theo những người khác lặng lẽ đi từ hướng khác của khu rừng rậm, chậm rãi tiến về phía hàng ngũ.

Tô Oản Nhan ghé vào trong xe ngựa, ỷ vào việc không ai nhìn thấy, lấy ra một túi mứt quả từ trong không gian mà nhai, nàng thích ăn ngọt, thích ăn chua, mứt hoa quả là loại đồ ăn vặt mà nàng thường ăn nhất trong lúc làm nhiệm vụ ở kiếp trước.

Thanh âm Tiểu Ngũ ở ngoài xe ngựa vang lên,"Vương phi nương nương, bọn họ đến rồi."

Tô Oản Nhan nhíu mày, một trượng bằng 3,33 mét, mười trượng chính là hơn ba mươi mét, lợi hại a! Xa như vậy mà chỉ dựa vào thính giác là có thể phát hiện.

Hiện tại Quý Tiêu Hàn còn chưa có dùng phương thuốc giải độc mà nàng cung cấp, khẳng định cái gì cũng không biết a!

Tiểu Ngũ đứng ở ngoài cửa sổ xe thấy thế, nén cười thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, những người đó còn chưa tới gần, người còn ở ngoài phạm vi mười trượng."

Hắn chỉ hôn mê chứ không chết.

Bọn họ vào lúc ấy lầm vào tình trạng đầu óc cùng thân thể tách rời không hoạt động được.

Lần này thứ nàng lấy ra ăn chính là bơ ô mai, mùi vị kia tràn ngập ở trong xe ngựa khép kín, ngay cả Quý Tiêu Hàn ngửi được cũng có chút gấp.

Tiểu Ngũ yên lặng tiếp nhận ánh mắt sùng bái của tiểu vương phi, cười mà không nói.

Tô Oản Nhan mặc kệ, ở trong mắt nàng, Quý Tiêu Hàn bây giờ có khác gì chết sao? Nàng nhớ rõ trong sách có viết thời điểm ý thức của hắn khôi phục bình thường, đã là nửa tháng sau khi lưu đày.

Nữ nhân này, ra ngoài hai ngày nay, chỉ cho hắn uống chút canh sâm là coi như xong, lại còn luôn trốn ở trong xe ngựa ăn vụng, thật sự coi như hắn cái gì cũng không biết sao?

"Đã biết, chúng ta chú ý đề phòng, đừng để cho người ta có cơ hội lợi dụng." Ánh mắt Tô Oản Nhan sáng ngời, bò lên ghế, vụng trộm nhấc rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, nhưng bởi vì rừng rậm ban đêm quá tối, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu là có một chút độ sáng, thân thể nguyên chủ này không có nội lực gia trì, thị lực cũng bị hạn chế, nàng nhìn chung quanh nửa ngày, lại không tìm được những người kia đến từ hướng nào.

Thân là một ám vệ, đừng nói động tĩnh trong vòng ba mươi mét, dù là tình huống ngoài trăm mét, đều có thể phát hiện trước tiên, đương nhiên, ngoại trừ lần ở trong địa lao đó.

Quý Tiêu Hàn "cái gì cũng không biết", bởi vì trúng độc, trong khoảng thời gian này vẫn chỉ nhưng món lỏng như canh, trong miệng đều nhạt nhẽo không chịu được, ngửi được mùi mứt hoa quả mà Tô Oản Nhan ăn, so với để cho hắn giả ngất còn khó chịu hơn.

Tô Oản Nhan theo hướng mà Tiểu Ngũ chỉ dẫn nhìn qua, híp mắt... Vẫn là một khu vực đen tuyền, không nhìn thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận