Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 349:

Tiêu Nhất đứng ở trong đám người nghe những người xung quanh bàn tán về ngôi nhà, hài lòng gật đầu, đúng vậy, mọi người đều biết có người bị thiêu chết, nhưng lại không biết là ai bị thiêu chết.

Nếu như hôm nay người bị bọn họ bắt đi không kịp thời trở về phục mệnh, vậy người trốn ở phía sau kia sẽ lo lắng đến mức nào?

Chỉ cần sốt ruột là tốt rồi! Sốt ruột, sẽ làm ra hành vi không lý trí, chuyện lộ ra dấu vết chỉ là chuyện sớm muộn, Kim Vũ quốc, dám can đảm thừa dịp chủ tử bọn họ suy yếu lẻn vào thì cũng phải sẵn sàng chờ bọn họ phản kích.

Chủ tử sắp đăng cơ xưng đế, động tác của Kim Vũ quốc cũng thường xuyên hơn, lần này nếu có thể bắt được gian tế giấu ở Đại Chu quốc, đó là lý do tốt nhất để bọn họ xuất binh tấn công Kim Vũ quốc.

Không ai chú ý tới bóng người đột nhiên xuất hiện rồi lặng lẽ rời đi, những người đứng xem náo nhiệt còn đang bàn tán xôn xao.

Đợi đến khi dân chúng vây quanh cùng một chỗ đều tản ra, trong đám người có một phụ nhân trung niên ăn mặc mộc mạc, dáng vẻ lương thiện, cũng từ từ rời đi cùng với đám đông, nhưng hướng nàng quay lại không hướng về phía những con đường nơi dân chúng bình thường sinh sống. Thay vào đó, nàng đi về phía một con hẻm ở phố Quan.

Hai ám vệ phụ trách theo dõi nhìn nhau, một trước một sau cũng đi vào theo...

——

Quý Tiêu Hàn nhìn hai người đang nói chuyện không coi ai ra gì, một bụng lửa giận cũng tiêu tan một chút, lạnh lùng nói: "Người kêu các ngươi đi bắt, đã bắt được chưa?"

Tiêu Nhị lĩnh mệnh, khóe miệng nhếch lên,"Vâng, thuộc hạ lập tức đi an bài."

Tiêu Nhị đột nhiên ý thức được: "... Có đạo lý, vậy ngươi mau đi để cho chủ nhân tra tấn ngươi một chút."

Quý Tiêu Hàn gật đầu,"Vậy thẩm vấn cho tốt, thẩm vấn trước mặt tất cả dân chúng Hoàng thành, cũng để cho tất cả mọi người nhìn xem, cái gọi là bán nước cầu vinh là như thế nào."

Tiêu Nhị kéo Tiêu Nhất đang tìm đường chết, thấp giọng nói: "Ngươi ngại mạng mình quá dài sao? Lúc này muốn chủ tử nguôi giận, chẳng khác gì muốn ngược đãi chúng ta đến chết sao?"

Nữ nhi bị coi là phản quốc tặc và gian tế thẩm vấn công khai, mặc kệ hắn có tham dự hay không, thì dù hắn có thêm mười cái miệng cũng không giải thích được, đây chính là tội lớn xét nhà tru di cửu tộc.

Hoàng cung, trong ngự thư phòng.

Chủ tử là muốn giết gà dọa khỉ! Những kẻ trốn trong bóng tối kia cho rằng chủ nhân của bọn họ cái gì cũng không biết, cũng không nghĩ lại xem, chủ nhân của bọn hắn thậm chí còn chiếm được toàn bộ hoàng thành, còn có mấy con chuột hôi thối ẩn nấp trong rãnh nước, làm sao có thể không rõ?

Tiêu Nhất cười khổ: "Ta cũng biết! Thế nhưng, ta chỉ sợ chủ tử tức giận, dưới cơn nóng giận, không quan tâm chạy đi tìm tiểu vương phi, vậy mọi chuyện ở đây đều do chúng ta bận rộn."

"Chủ tử, ngài bớt giận..." Tiêu Nhất chống lại áp lực khủng khiếp từ chủ nhân, nơm nớp lo sợ muốn khuyên bảo, nhưng trước khi hắn mở miệng thì đã nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ chủ nhân, sợ tới mức câm miệng lại.

Tiêu Nhị biến sắc, tiến lên một bước, khom người nói: "Bẩm chủ tử, người đã bắt tới, đã áp giải tới cửa phủ Tiêu Vương chúng ta."

Quản gia cũng mang vẻ mặt lo lắng, trả lời: "Bẩm tướng gia, đại tiểu thư vẫn chưa về, lão nô đã phái người ra ngoài hỏi thăm, tướng gia chớ vội."

Tiêu Nhất: "..."

Hôm nay tân đế đăng cơ, Viên Đức Hải đã sớm không còn là tướng gia của Đại Chu Quốc, nhưng cả phủ bọn họ trên dưới đều gọi quen rồi, hơn nữa Viên Đức Hải cũng chưa từng hạ lệnh sửa miệng, bọn họ vẫn gọi tướng gia như cũ.

Nếu Viên Lạc Linh này bị thẩm vấn công khai ở cửa phủ Tiêu vương, chỉ sợ không chỉ có dân chúng vây xem và gian tế trong bóng tối bị dọa sợ mà đến lúc đó người sợ nhất hẳn là Viên Đức Hải đi?

Mới sáng sớm Viên Lạc Linh đã mang theo nha hoàn ra ngoài, mặt trời đã lên cao ba tất cũng chưa thấy về, Viên Đức Hải chờ ở trong phủ gấp đến độ quay qua quay lại, gọi quản gia tới lần thứ ba, hỏi: "Linh nhi đã trở lại chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận