Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 174:

"Tìm người đưa bọn họ tới huyện nha Phú Xuyên, cụ thể như thế nào, bọn họ cũng đều biết." Quý Tiêu Hàn nghe được tiếng tiểu vương phi rầm rì, sau khi dỗ nàng, dặn dò Hòa bá.

Hòa bá khom người đồng ý, việc này bọn họ xử lý đã rất thuần thục.

Lưu dân bạo động được giải quyết một cách nhẹ nhàng đơn giản, sự tình phảng phất cũng cứ như vậy mà trôi qua, nhưng lúc bọn họ bắt đầu lên đường lần nữa, cũng không nghĩ tới ám vệ chưa bao giờ hiện thân đột nhiên xuất hiện, ngăn cản bọn họ đi đường.

"Chủ tử, phía trước có sát thủ không rõ số lượng đang tới gần, ám khí của bọn chúng có bôi kịch độc, thỉnh chủ tử mau dẫn người rút lui."

Thần sắc Quý Tiêu Hàn lập tức lạnh xuống, thấp giọng nói một câu,"Sóng sát thủ này tại sao lại xuất hiện lúc này?"

Tô Oản Nhan vẫn kề sát Quý Tiêu Hàn, nghe được lời hắn lầm bầm, tò mò nhíu mày, lời này của Quý Tiêu Hàn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn còn biết cẩu hoàng đế kia an bài bao nhiêu sát thủ? Sát thủ khi nào xuất hiện hắn cũng biết?

Quý Tiêu Hàn cúi đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của tiểu vương phi, hắn không nhiều lời, chỉ xoa xoa mái tóc của nàng,"Không có việc gì, sau này sẽ nói tỉ mỉ với nàng."

Tô Oản Nhan gật gật đầu, cũng không truy vấn, lực chú ý lại đặt trên người ám vệ, nghe hắn báo cáo đối phương xảo trả như thế nào, sử dụng ám khí có độc ra làm sao.

Tô Oản Nhan kinh ngạc, nàng không nghĩ Quý Tiêu Hàn sẽ làm như vậy, nhìn hắn mang theo người đi ra một khoảng về phía sau, tất cả bọn họ đều đưa lưng về phía nàng, Tô Oản Nhan đột nhiên nở nụ cười, nàng không do dự nữa, trực tiếp vung tay lên, thu lại toàn bộ xe ngựa cùng các loại vật.

Quý Tiêu Hàn vì không muốn tiểu vương phi phải chịu thương tổn không cần thiết, liền đồng ý đề nghị của nhóm ám vệ, mang theo đám người Tiêu Nhất, Tiêu Nhị, Hòa bá, Tiểu Ngũ, Thược Dược cùng Dung ma ma, đi đường vòng trong rừng cây trước, chỉ để lại xe ngựa cùng một nửa hộ vệ cho Thược Dược các nàng ngồi, cùng đội ngũ lưu đày tiếp tục đi về phía trước.

Tô Oản Nhan nhìn bọn họ càng đi đường nhỏ càng hẻo lánh, nhỏ giọng nói với Quý Tiêu Hàn: "Nếu không chúng ta bỏ qua xe ngựa đi? Bằng không rất dễ dàng lưu lại dấu vết. Vạn nhất những sát thủ kia chưa từ bỏ ý định, còn muốn đuổi theo thì làm sao bây giờ?"

Bất quá nàng vốn cũng không có ý định gạt Quý Tiêu Hàn, huống chi lộ trình lưu đày này của bọn họ, cũng không đếm được bao nhiêu lần gặp phải ám sát, nàng một tay cầm súng tiêu âm trở lại bên người Quý Tiêu Hàn, dứt khoát nhét vào trong tay hắn một cái, còn cố ý để cho tay của hắn đụng vào một túi đạn nàng giấu ở bên hông, hạ giọng nói: "Cho ngươi, ống đạn đủ, trong chốc lát nếu ai còn dám không có mắt lại gần, trực tiếp dùng súng tiễn đi đi! Đối phó ruồi bọ phải nhanh và tàn nhẫn như vậy."

Những sát thủ kia bị đám ám vệ còn lại ngáng chân, ám vệ tuy có bị thương, nhưng thương vong của đám sát thủ cũng không ít hơn là bao, đợi đến khi Quý Tiêu Hàn cùng Tô Oản Nhan bên này đều đã tiến vào sâu trong rừng cây, vòng qua một con đường khác, đám sát thủ kia mới phát hiện không thấy Tiêu vương gia bọn họ.

Quý Tiêu Hàn nhìn ánh mắt chân thành của tiểu vương phi, hiểu rõ nàng nói "bỏ qua" là có ý gì, đôi mắt thâm thúy của hắn lộ ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối, nhìn vào đáy mắt của nàng,"Được, vậy bổn vương dẫn người đi phía trước chờ nàng."

Xem ra sát thủ được phái tới lần này, là mang theo ý nghĩ đồng quy vu tận cùng người của Tiêu vương phủ, nói không chừng là giống diễn tử sĩ trên TV gì đó, không đạt mục đích thì thề không bỏ qua.

Đây coi như là Tô Oản Nhan ở trước mặt Quý Tiêu Hàn, lần đầu tiên không kiêng dè suy đoán cùng thăm dò của hắn, sử dụng bí mật của nàng, cũng không biết Quý Tiêu Hàn hắn là phát hiện từ lúc nào?

Khi đó đuổi theo đã không còn kịp, bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ theo dõi tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận