Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 364:

Hai người đã lâu không gặp, lúc ấy hai người tách ra, kỳ thật Quý Tiêu Hàn cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tô Oản Nhan, nên mới phải để nàng ở lại Tuyền Châu, nhưng nào biết tiểu vương phi lại nhân cơ hội trốn nhà đi, thậm chí còn bỏ đi hai lần, mà hắn thì lần nào cũng không dám hung dữ với nàng, một là do trong bụng tiểu vương phi đang mang thai hài tử của bọn họ, hai là, hiện tại nàng cũng không muốn cùng hắn hồi cung, nếu hung dữ với nàng, thì nàng lại càng không chịu trở về cùng hắn .

Tô Oản Nhan không nghĩ tới Quý Tiêu Hàn sẽ hỏi như vậy, nàng cho rằng nam nhân đuổi tới là để hỏi tội nàng, không ngờ lại là tới nhận sai?

Tô Oản Nhan là như vậy, ăn mềm không ăn cứng, nếu là Quý Tiêu Hàn kiên cường với nàng, nói không chừng nàng còn có thể mắng hắn, nhưng nam nhân này bày ra bộ mặt đáng thương với nàng, cho dù nàng có tức giận tới đâu thì cũng không thể trút ra,"Chỉ là... Là như ngươi biết đấy, ta không thích hoàng cung, cũng không phải ghét bỏ ngươi..."

Thì ra thật đúng là ghét bỏ hắn?!

Ngực Quý Tiêu Hàn nghẹn một một cục tức, không lên được cũng không xuống được,"Rốt cuộc ta làm nàng mất hứng chỗ nào? Hả? Nàng nói xem? Ta sẽ sửa, có được không?"

Cả hai đời Quý Tiêu Hàn cộng lại cũng chưa từng ăn nói khép nép như bây giờ, hắn vẫn luôn tỏ ra cứng rắn nhưng đối mặt với nữ nhân mình yêu thì không thể nào kiên cường nổi.

Tô Oản Nhan có hơi do dự, không tiện nói thẳng nàng không thích ăn cùng một trái dưa chuột với nữ nhân khác,"Thật ra là do ta thích tự do, cuộc sống trong hoàng cung không phù hợp với ta... Chờ một chút, đừng hôn!"

Miệng lại bị chặn lại, Tô Oản Nhan cũng lười giãy giụa, ngẩng đầu thừa nhận cơn giận không viết tên của nam nhân, mãi cho đến khi cảm nhận được vị máu trong miệng, nàng mới đẩy nam nhân ra, che cái miệng đáng thương của mình,"Quý Tiêu Hàn, ngươi cầm tinh con chó sao! Ta bị cắn chảy máu rồi"

Quý Tiêu Hàn nắm bắt được suy nghĩ của tiểu vương phi, dưới ánh mắt khiếp sợ của nàng, lại lấy ra liên tiếp xấp khế ước phòng ốc và khế ước đất đai, còn có khế ước bán thân của hạ nhân,"Những thứ này đều là khế ước bán thân của các quản sự, khế ước phòng ốc và khế ước đất đai, bảo bối cũng giúp ta quản lý, có được không? Nàng biết không, sau khi ta làm hoàng đế, ta không có đủ thời gian nên không thể lo được những việc này, đành phải làm phiền bảo bối xử lý giúp ta" .

"Nhưng là, ta không thích... A!" Lời nói đột nhiên dừng lại, ánh mắt Tô Oản Nhan dán chặt vào trên tay Tiêu Dịch và Tiêu Thập Nhất không biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau bọn họ.

Trọng lượng nặng trịch, khiến Tô Oản Nhan phải nghiêng đầu nhìn sang,"Nhiều như vậy? Cho ta làm gì?"

Ánh mắt Tô Oản Nhan đang dán vào đống khế ước nhà đất và khế ước phòng ốc nạng trịch, cộng thêm những thứ Quý Tiêu Hàn để Hòa bá đưa cho nàng trước đó, không cần suy nghĩ, nàng có thể cảm nhận được một dòng tiền cuồn cuộn đang hướng về phía mình...

Ở bên ngoài nàng muốn sống tự do như thế nào thì đều do chính nàng quyết định, nhưng nếu theo về hoàng cung thì không biết được.

Lời cự tuyệt đã đến bên miệng, có một giây dao động.

Đáy mắt Quý Tiêu Hàn hiện lên một tia đau thương,"Bảo bối, nàng đừng ghét bỏ ta, theo ta trở về được không? Ta hứa với nàng, ta sẽ không bao giờ hạn chế tự do của nàng, nàng có thể tự do ra vào trong cung, có được không?"

Trên tay mỗi người nâng một cái hộp gỗ, trong hộp gỗ, một chồng một vạn lượng ngân phiếu được xếp gọn gàng.

"Đây là tài sản bên ngoài của ta, bảo bối, nàng cầm hết đi có được không?" Tô Oản Nhan còn đang vắt hết óc nghĩ lý do từ chối việc hồi cung, Quý Tiêu Hàn liền lấy ra một xấp khế đất nhét vào trong tay Tô Oản Nhan

Tất nhiên là không được rồi!

Kỳ thực hắn có phải là hoàng đế hay không, hắn cũng không cần quản lý những nhà đất này, giao cho tiểu vương phi, chẳng qua muốn dùng vô số tài phú để trói chặt nàng để nàng không nói nên lời lý do từ chối hồi cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận