Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 77:

Ở trong chăn hơn nửa ngày, nàng cũng không có chút buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy, mặt đối mặt với nam nhân nhìn mình,"Quý Tiêu Hàn, ngươi nhìn ta như vậy, ta không có cách nào ngủ được."

Con sâu ngủ đều bị dọa chạy mất.

Khóe môi Quý Tiêu Hàn nhếch lên một nụ cười, nam nhân vốn rất đẹp mắt, lại nở nụ cười ôn nhu với Tô Oản Nhan, điều này khiến cho Tô Oản Nhan làm sao chịu đựng được, nụ cười ôn nhu này của Quý Tiêu Hàn, trực tiếp gây sát thương bạo kích trong lòng Tô Oản Nhan.

"Vậy vương phi bồi bản vương trò chuyện, được không?" Ngữ khí của Quý Tiêu Hàn vẫn ôn ôn nhu nhu, nếu không phải Tô Oản Nhan biết Quý Tiêu Hàn trong nguyên tác là một vị tướng quân thiết huyết nhiều mặt máu lạnh như thế nào, chỉ sợ đều bị sự ôn nhu của nam nhân này mê hoặc đến chẳng phân biệt được gì.

Tô Oản Nhan tận lực bảo trì trấn định, nhìn Quý Tiêu Hàn nói: "Được a, ngươi muốn nói cái gì?"

Quý Tiêu Hàn nhìn lại tiểu vương phi của hắn,"Hòa bá nói ngươi đã sớm an bài Dung ma ma cùng Thược Dược rời phủ, có phải ngươi đã sớm nhận được tin tức gì hay không?"

Diễn trò phải diễn nguyên bộ, vì để cho tiểu vương phi mở rộng nội tâm với mình, cũng vì tốt hơn cho qua trình vu đắp tình cảm phu thê, Quý Tiêu Hàn quyết định không vòng vo với tiểu vương phi, mọi việc đều giáp mặt hỏi rõ ràng.

Hô hấp của Tô Oản Nhan cứng lại: "..."

Nàng rốt cục đã biết vì sao trước khi nàng xuất giá, Hòa bá lại một mình dâng lên mấy hộp khế ước bất động sản, thì ra đây là chủ tớ học theo.

Tô Oản Nhan còn có thể nói cái gì? Quý Tiêu Hàn đã muốn lấy lòng, nàng liền nhận đi!

Nói xong, Quý Tiêu Hàn lại lấy ra một xấp bất động sản cùng khế đất từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Tô Oản Nhan,"Đây là một phần sản nghiệp của bổn vương ở Tuyền Châu, coi như lễ áp kinh bổn vương tặng cho vương phi."

"Được rồi!"

Tô Oản Nhan: "... Ừm!"

Phía chân trời hiện ra màu trắng bụng cá, ánh sáng mờ xuyên qua rừng rậm, đánh thức mọi người đang nằm đầy đất.

Liền biết lấy sự mẫn cảm của Quý Tiêu Hàn, những chuyện này không giấu được hắn, nhưng phải trả lời như thế nào mới có thể nói mọi chuyện cho hợp lý?

——

"Khó trách, xem ra hoàng huynh đã sớm muốn diệt trừ Tiêu vương phủ." Quý Tiêu Hàn cười cười với Tô Oản Nhan,"Đừng sợ, cho dù lưu đày tới Tuyền Châu, bản vương cũng sẽ không để cho ngươi chịu nửa phần khổ, Tuyền Châu cũng có vài phần bạc sản của bản vương, đủ để bảo đảm cho chúng ta cơm áo không lo."

"Có phải có liên quan đến thứ mà Tô Hoành An ép ngươi gả vào Tiêu vương phủ để tìm hay không?" Quý Tiêu Hàn không đành lòng làm khó nàng, chủ động tìm bậc thang cho nàng.

"Ừm, nàng là vương phi của bổn vương, đồ của bổn vương chính là đồ của vương phi."

Rất nhanh, những người khác cũng lục tục từ trên mặt đất đứng lên,"Đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Oản Nhan nắm một xấp giấy khế thật dày, giật mình sững sờ tại chỗ,"Nhiều như vậy, đều cho ta?"

"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao ta không nhớ gì cả?"

Một đêm vô sự.

Nhóm người đầu tiên tỉnh lại chính là đám sai dịch, Thúc Minh Viễn đau đầu từ trên mặt đất ngồi dậy, lại nhìn người nằm ngổn ngang, lập tức bật dậy,"Đều tỉnh lại hết!"

"Người một nhà Lưu Hoành Tài nhất định sẽ tới gây sự..." Hai thủ hạ trẻ tuổi nhất thời không có chủ ý, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Thúc Minh Viễn bề bộn bảo người đi xem thử lưu dân đi phía sau đội ngũ còn đó hay không, thủ hạ trở về báo cáo, nói người đã rời đi, nhìn dấu chân để lại, hẳn là rời đi vào tối hôm qua.

Ngay sau đó, cả nhà Lưu Hoành Tài đã có người khóc lóc thảm thiết, rất nhiều người đều khóc lóc nói mất đồ, về phần mất đồ gì, ai cũng không dám nói rõ.

"Bảo bối của ta cũng bị trộm!"

Sắc mặt Thúc Minh Viễn nhất thời liền trở nên khó coi, không cần hỏi cũng biết, bọn họ đã bị một đám lưu dân đánh cướp tập thể.

"A... Đồ của ta không có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận