Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 78:

Nếu chỉ là phạm nhân lưu đày bị người ám toán, vậy cũng không phải là vấn đề, nhưng hiện tại ngay cả bọn họ cũng bị người đâm một đao, đây rõ ràng là đang vả mặt quan sai!

Mấu chốt nhất chính là, người vả mặt chính là một đám lưu dân, bọn họ dù muốn tìm người tính sổ, nhưng đi nơi nào để tìm?

Thúc Minh Viễn suy nghĩ một chút, đưa tới hai thủ hạ nói nhỏ vài câu, sau đó hắn đi về phía Tiêu vương phủ, cũng không dám tới gần xe ngựa của Tiêu vương, mà tìm tới Hòa bá, cung kính hỏi: "Hòa tổng quản, ta có chuyện muốn thỉnh giáo..."

Đám người Hòa bá không có ai xảy ra chuyện gì, tự nhiên dậy sớm, cũng đã sớm được Vương gia phân phó, lần này gặp Thúc Minh Viễn lại đây, Hòa bá cười híp mắt nói: "Minh Viễn huynh đệ khách khí, theo lý những chuyện này người của Tiêu vương phủ chúng ta không nói nhiều, nhưng nếu Minh Viễn huynh đệ ngươi hỏi, ta đây liền xen vào việc của người khác một hồi?"

Thúc Minh Viễn chắp tay, khách khí lễ phép,"Hòa tổng quản, mời ngài nói."

Hòa bá lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nếu là lưu dân sai, vậy tất nhiên để lưu dân đội nồi rồi!"

Ánh mắt Thúc Minh Viễn sáng lên,"Hòa tổng quản nói rất đúng. Đa tạ cùng tổng quản chỉ điểm, ta đây sẽ không quấy rầy, một hồi chúng ta liền thu dọn lên đường, mệt nhọc các ngươi đi theo."

Hòa bá cười gật đầu,"Đương nhiên, người Tiêu vương phủ chúng ta vẫn luôn ghi nhớ ân điển của Hoàng thượng, sẽ không quên thân phận."

Chuyện mất đồ chỉ có thể tự nhận xui xẻo!

Xe ngựa đi về phía trước, tình huống Quý Tiêu Hàn tỉnh lại, ngoại trừ người của Tiêu vương phủ, cũng không để cho bất luận kẻ nào biết, giờ phút này Tô Oản Nhan cùng Quý Tiêu Hàn tựa vào trong xe ngựa, vẻ mặt xấu hổ.

Đại phu nhân còn muốn nói cái gì, bị ánh mắt của Lưu Hoành Tài giữ chặt,"Được rồi, bản thân không có bản lĩnh trông chừng đồ vật, trách được ai sao?"

Thúc Minh Viễn chạy đi tìm người của Tiêu vương phủ, khẳng định người của Tiêu vương phủ đã hứa hẹn sẽ không nhiều lời, Thúc Minh Viễn mới dám mạnh mẽ quát bọn họ như vậy, bởi vì Tiêu vương phủ sẽ không giúp bên phía bọn họ.

"Còn không mau đi! Nếu trì hoãn thời gian, đêm nay lại ngủ ở dã ngoại cho ta, ta thấy lần sau không riêng gì đồ bị trộm, ngay cả người chỉ sợ cũng không còn."

"Vương phi, lại xê dịch nữa sẽ lắn tới bên ngoài xe ngựa." Ngay lúc Tô Oản Nhan đang xê dịch, mắt thấy liền muốn dời đến bên cửa xe, Quý Tiêu Hàn bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở nàng.

Hai người thương lượng xong, mỗi người trở về các nơi, chỉ trong chốc lát, chợt nghe thấy giọng Thúc Minh Viễn quát lớn cả nhà Lưu Hoành Tài,"Đều ầm ĩ cái gì?"

Nàng bị tiếng ồn ào của nhóm người Thúc Minh Viễn đánh thức, tối hôm qua cùng Quý Tiêu Hàn ngồi đối mặt nửa đêm, mãi cho đến cuối giờ Dần mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, nàng nhớ rõ trước khi ngủ, rõ ràng đã ôm chăn của mình, nhưng chờ nàng lại mở mắt, cư nhiên... Cư nhiên đã lăn vào lòng Quý Tiêu Hàn, chăn của nàng đã sớm bị đá ra thật xa.

Người một nhà Lưu Hoành Tài không tiện phản bác gì, dù sao tư tàng đồ vật trên đường lưu đày vốn là chuyện cấm kỵ, chuyện tối hôm qua, trong lòng mọi người biết rõ, chính là bị đám lưu dân kia trộm...

"Trên đường lưu đày mà các ngươi còn dám giấu đồ? Không trộm nhà các ngươi thì trộm nhà ai?"

Hộ vệ Tiêu vương phủ mỗi người đều tự thân mang võ nghệ, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, bên phía bọn họ ngủ như chết không biết gì, nhưng người của Tiêu vương phủ tuyệt đối nhìn thấy.

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Một đám nữ nhân ngu xuẩn tóc dài kiến thức ngắn, không phát hiện Thúc Minh Viễn đi tìm Tiêu vương phủ trước rồi mới tới thúc giục bọn họ xuất phát sao?

Tốt xấu gì ngươi cũng là người đến từ thời hiện đại, dân phong cởi mở, tuy rằng chưa từng nghiêm túc yêu đương, càng chưa có kinh nghiệm sau khi kết hôn, nhưng chưa từng ăn qua thịt heo, còn chưa thấy heo chạy sao? Mấy bộ phim điện ảnh trước đó đều xem uổng phí cả sao?

Nàng xấu hổ nhìn Quý Tiêu Hàn, hóa đá ngay tại chỗ!

Tô Oản Nhan: "..."

Còn có thể bị chút tràng diện nhỏ này làm khó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận