Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 133:

Tô Oản Nhan cúi đầu, một tay cầm bình bạch ngọc, một tay cầm hộp gỗ nhỏ,"Sẽ không phải, thứ trong hộp gỗ nhỏ này chứa chính là... Di chiếu chứ?"

Quý Tiêu Hàn gật gật đầu, ý bảo Tô Oản Nhan mở hộp gỗ nhỏ ra,"Nhìn xem."

Tô Oản Nhan cẩn thận mở ra, bên trong là một phần lụa vải màu vàng sáng được cuộn lại, mặt trên còn có thể mơ hồ nhìn ra là dùng tơ vàng để thêu khắc thân long và long trảo,"Trời ạ!"

Tô Oản Nhan cũng không lấy đồ vật bên trong ra để xem nội dung, chỉ là nhìn này quyển vải lụa chất lượng và thêu hoa chế tác, liền biết đây là phàm vật, mà ở cổ đại, rồng đồ đằng, luôn luôn chỉ có hoàng đế mới có tư cách có dùng.

"Ừm, để phòng ngừa vạn nhất, xin vương phi giúp bổn vương bảo quản." Quý Tiêu Hàn nói ra câu kinh người.

Tô Oản Nhan không chút nghĩ ngợi liền muốn đẩy trở về, cầm củ khoai lang nóng phỏng tay này trong tay, nàng về sau sao có thể tiêu sái rời đi, nếu thế thì thật sự sẽ bị Quý Tiêu Hàn bao vây, cả đời làm người của hắn.

Nàng không ngốc, nàng không làm!

Quý Tiêu Hàn thu tay về, cũng không chịu nhận,"Bảo bối, phu thê vốn nên hoạn phúc cùng chung, tình nghĩa giữa phu thê chúng ta, là bắt đầu từ hoạn nạn, bổn vương tự biết đã mắc nợ ngươi, luôn muốn cho ngươi thứ tốt nhất. Phần di chiếu này là vật quan trọng nhất trong tất cả tài sản của bổn vương, bổn vương giao cho ngươi."

Tô Oản Nhan xấu hổ cười ha ha,"Ha ha... Cái này... Ha ha, cũng không thể nói là không thích, thứ này, có là ai cũng sẽ thích đi..."

Quý Tiêu Hàn dường như không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Oản Nhan lúc này, giọng điệu tín nhiệm,"Bảo bối, để ngươi cầm, ta mới yên tâm nhất."

Tô Oản Nhan bĩu môi, nhìn Quý Tiêu Hàn,"Ngươi biết đấy, thật ra ta thích tiền hơn, nếu ngươi muốn bồi thường cho ta, ta không ngại bị ngươi dùng ngân phiếu đập!"

Không, nàng không phải người, nàng chỉ là một du hồn từ hiện đại trọng sinh trở về, không cần xem nàng là người, có được không!

Cho ngươi không có việc gì liền lắm mồm hỏi!

Cuối cùng, cái kia hộp gỗ nhỏ... Vẫn là ở lại trong tay Tô Oản Nhan, nàng còn nói với Quý Tiêu Hàn một câu "Ta nhất định hảo hảo bảo quản" thật tốt.

Tô Oản Nhan cầm hộp gỗ nhỏ, để xuống cũng không phải, mà cầm cũng không tốt, thật muốn tát cho cái mồm tò mò của mình một cái.

Sắc mặt Tô Oản Nhan nhịn không được co quắp: "..."

Nhìn xem, lần này được chưa? Bị Quý Tiêu Hàn phản kích lại, ném củ khoai lang phỏng tay cho ngươi?

Cho ngươi không có việc gì tò mò mù quáng!

Tô Oản Nhan nhìn hộp gỗ nhỏ trong tay, nụ cười càng ngày càng giả.

"Giao" xong di chiếu phỏng tay của tiên hoàng, hai người lại bắt đầu cân nhắc tới việc giải dược, Tô Oản Nhan quơ bình bạch ngọc trong tay, hỏi: "Đây là..."

Quý Tiêu Hàn nghe vậy, phảng phất có chút thương tâm,"Vương phi, đây chính là là át chủ bài lớn nhất ngoại trừ binh phù của bản vương ra, ngươi vậy mà lại không thích?"

Quý Tiêu Hàn thuận tay mở ra, rót ra một viên thuốc màu nâu đen, thập phần thuần thục ném vào trong miệng, bưng chén trà của tiểu vương phi lên, không chút ghét bỏ uống hết nước trà còn lại,"Đây là thuốc giải độc đã được phối chế tốt, nói ra, bổn vương còn phải cám ơn người lúc trước đã tặng phương thuốc giải độc này, nếu không nhờ nàng, độc trong cơ thể bổn vương, còn không biết phải kéo dài tới khi nào."

Cảm ơn! Xin hãy lấy lại "sự yên tâm" của ngươi đi.

Không có biện pháp, Tô Oản Nhan không thể chống lại được mỹ nhan của Quý Tiêu Hàn, nàng - khuất phục.

Tô Oản Nhan chột dạ, không dám giương mắt, chỉ coi như mình không nghe ra ý ám chỉ trong lời của Quý Tiêu Hàn, cười ha ha bỏ qua đề tài này, chỉ hỏi kết quả,"Vậy hiệu quả như thế nào?"

Đây là chuyện Tô Oản Nhan quan tâm nhất, nàng chưa từng thấy Quý Tiêu Hàn dùng qua thang thuốc, sau khi tỉnh lại lại không thấy thân thể Quý Tiêu Hàn có chỗ nào dị thường, nàng cũng không thể lại cho Quý Tiêu Hàn xét nghiệm máu một lần nữa? Người hôn mê, nàng lấy chút máu không ai nhìn thấy thì dễ nói, nhưng nay người đã tỉnh, nếu nàng lại làm một lần nữa, thì không dễ bịa được lí do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận