Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 211:

Quý Tiêu Hàn ôm tiểu vương phi đi vào trong phòng, từ phía sau giúp nàng cởi áo choàng cởi dây lưng, cởi áo choàng và ngoại bào nàng khoác trên người, quần áo bị hắn tiện tay quăng lên bình phong được đặt ở một bên dùng để che tâm mắt, "Nhiệt độ trong phòng này hợp lòng người nhất, thời gian không còn sớm, ngâm một lát liền trở về nghỉ ngơi, hửm?"

Tô Oản Nhan không thèm ngượng ngùng, gật đầu, "Được."

Nhiệt độ như vậy, cho dù có cho phép nàng ngâm lâu, thân thể của nàng cũng không chịu nổi, nhỡ hun nóng đến hôn mê bất tỉnh, thì cái được không bù đắp đủ cái mất.

Sau khi xuống nước, Tô Oản Nhan lại phát hiện, ngọc thạch xây ở bên bờ là ngọc ấm ngàn vàng khó tìm, cho dù có vì ngâm nước suối lâu, phải về trên bờ ngồi một chút, cũng sẽ không bởi vì chênh lệch nhiệt độ quá lớn mà cảm thấy lạnh, thật sự là cái gì cũng nghĩ được.

Cái đầu nhỏ nhắn của Tô Oản Nhan, so với độ sâu của nước ao là dựa theo chiều cao của Tiêu vương gia mà xây nên, nên cao hơn đầu nàng, nếu nàng muốn xuống nước trừ phi là bơi lội, nếu không thì sẽ phải bám lên bờ, vì thế, tiểu vương phi đương nhiên sẽ bị Tiêu vương gia ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đùi rắn chắc của nam nhân.

Nước suối nóng bức bao vây toàn thân, quét sạch mệt mỏi chua xót hai ngày nay trên thân thể Tô Oản Nhan, một đầu tóc đen như mực bị nàng quấn lên đỉnh đầu, dưới sương mù trắng mà trong suốt, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết nhưng có dấu hôn nông sâu không đồng nhất, như ẩn như hiện, lắc lư qua lại, có loại vẻ đẹp nhiếp nhân câu hồn.

Đôi mắt Quý Tiêu Hàn dần dần sâu thẳm, trên người hai người đều mặc áo lót màu trắng như tuyết, ngâm qua nước suối, đều dán sát vào người, phác họa ra một thân da thịt mạnh mẽ lại có đường cong duyên dáng của Tiêu vương gia, trên người còn có một thân thể mềm mại, cánh tay hữu lực vòng quanh vòng eo mềm mại của tiểu vương phi, cổ họng nam nhân lăn lộn vài cái, nhịn không được mà kề sát vào sau gáy trắng như tuyết kia, hôn môi cọ xát.

Ý cười trên mặt Tô Oản Nhan cứng đờ, thân thể cũng dừng lại một chút, sau đó mới nhớ tới phải giãy giụa, một bên ngượng ngùng né tránh, một bên hờn dỗi,"Quý Tiêu Hàn... Ngươi đã nói mấy ngày nay sẽ không động vào ta..."

Quý Tiêu Hàn thấp giọng cười, ôm người càng chặt, không cho tiểu vương phi có không gian chạy trốn, lúc mở miệng, trong thanh âm lại lộ ra sự gợi cảm hấp dẫn,"Ừm, ngoan, ngươi không làm loạn thì bổn vương sẽ không động vào ngươi..."

Nói là nói như vậy, nhưng khi môi nam nhân rơi vào làn da mềm mại của Tô Oản Nhan, so với một hồ nước suối này thì nó còn nóng bỏng hơn, rậm rạp lại chằng chịt, nhẹ nhàng lại xoa bóp, hôn đến khi sức lực cả người hoàn toàn không còn, chỉ trong chốc lát, Tô Oản Nhan liền cảm giác mình dường như đã bị rút đi toàn bộ sức lực, ngay cả mình lúc nào mặt đối mặt ngồi trong lòng nam nhân cũng không biết, tay của nàng ôm lấy vai nam nhân, cách nội y ướt át mềm mại, vuốt ve đường cong chặt chẽ của nam nhân.

Chờ hai người từ trong tiểu viện rời đi, đã là gần nửa đêm, tiểu vương phi bị nước suối ấm áp hun đến mê man, ngay cả quần áo ướt trên người cũng là Quý Tiêu Hàn giúp đỡ cởi xuống rồi thay cho, đợi đến khi thay xong quần áo, lại khoác áo choàng dày lên người, Quý Tiêu Hàn mới rút trâm ngọc trên tóc nàng xuống, đầu tóc đen như thác nước tuỳ ý xõa tung ra, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng của tiểu vương phi, kiều mỵ động lòng người.

——

Rốt cục, môi lưỡi hai người chồng lên nhau, trao đổi một nụ hôn cưng chiều mà phóng túng, triền miên si mê kéo dài không ngừng, nhiệt độ càng ngày càng cao, sương mù cũng càng ngày càng sâu... Bên trên bàn nhỏ bị đặt bên cạnh, trên từng quả nho tươi mới sạch sẽ, mượt mà kia, nhiễm hơi nước mờ mịt.

Quý Tiêu Hàn ôm ngang tiểu vương phi, cẩn thận bế người lên, rồi mới bước nhanh ra khỏi tiểu viện, người đứng chờ ngoài viện chính là Hòa bá, những hạ nhân được gọi đến hầu hạ đã bị Hòa bá đuổi đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận