Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 234:

Ba thiếp thất Viên phủ loạng choạng đỡ lấy Thịnh Diệu Ý bị Tiêu Nhất đẩy tới, sắc mặt đờ đẫn giống như những hạ nhân khác, tất cả đều bị thao tác thần kỳ này của Tiêu Nhất làm cho sợ ngây người!

Chuyện này sao không giống như tưởng tượng của bọn họ chứ? Chẳng lẽ không phải yêu mỹ nhân hơn hết thảy, biết được mỹ nhân thiếu nợ kếch xù, liền bày ra bản chất của một nam nhân tốt trọng tình trọng nghĩa , rồi giúp nàng ấy trả nợ sao?

Nhưng tại sao hắn lại liều lĩnh, ngang ngược lấy đi mười vạn lượng bạc trong Viên phủ, sau đó lại trở mặt không nhận người khi nghe được giấy nợ do Thịnh Diệu Ý viết cũng là mười vạn lượng?

Còn nói cái gì mà vừa vặn dùng chính mình để gán nợ?

Hiện tại lại xảy ra chuyện gì thế này? Mọi người ai về nhà nấy, có vui không?

Nhưng mà, muốn đưa Thịnh Diệu Ý để gán nợ thì cũng phải hỏi xem bọn họ có muốn hay không? Cho dù trước đây Thịnh Diệu Ý được yêu thích trong thanh lâu thì chẳng lẽ có thể được yêu thích hơn mười vạn lượng sao?

Nam nhân này đang nói chuyện cười gì vậy!

Nhưng mặc kệ người Viên phủ nghĩ như thế nào, Tiêu Nhất đã hạ quyết tâm không cần Thịnh Diệu Ý, ném người vào trong tay người Viên phủ, hắn liền muốn phủi mông rời đi.

Ba thiếp thất cũng luống cuống, loại tiết mục tự sát này không phải là tình thú khuê phòng mà các nàng thường xuyên chơi cùng lão gia lúc đóng cửa sao? Sao lại có thể thật sự lấy ra để khoa tay múa chân đây?

"Mau bỏ dao xuống. Tại sao ngươi lại vô dụng như vậy? Có chết cũng không nên chết một mình chứ, muốn chết thì phải tìm một cái đệm lưng... Phi! Ta đang nói cái gì vậy! Tóm lại, ngươi bỏ dao xuống trước đi!"

"Ai u, không thể!"

"Loại tiết mục tìm chết tìm sống này thật sự không vui chút nào! Sẽ chết người thật đấy!"

Không đợi người của Viên phủ ngăn cản Nhất ca, Thịnh Diệu Ý vừa bị đẩy tới trận doanh Viên phủ bên này lại lên tiếng trước gọi hắn lại, nàng đưa tay lau đi nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết và quả cảm, cũng không biết lấy một con dao nhỏ từ đâu ra, dao nhỏ vừa được rút ra, một luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, giữa tiếng la hét của mọi người, nàng ta đã kề con dao nhỏ lên cổ mình.

Quý Tiêu Hàn vẫn bảo vệ bên cạnh tiểu vương phi, cũng không quá để ý trò khôi hài dưới lầu, nhưng thấy tiểu vương phi nhìn vui vẻ như vậy, liền giơ tay gọi Tiểu Ngũ tới, để nàng mang bàn nhỏ và bánh ngọt tới, đường đường chính chính xem trò hề bên dưới như một vở kịch.

Ba thiếp thất Viên phủ làm sao dám để cho người ta cứ đi như vậy ? Các nàng mang theo người đến đây chính là để lợi dụng Thịnh Diệu Ý ép đối phương trả lại mười vạn lượng đã lừa từ Viên phủ.

Hiện trường ồn ào, đã không còn ai để ý tới tờ giấy nợ kia nữa, lực chú ý đều tập trung vào con dao nhỏ sáng loáng của Thịnh Diệu Ý, sợ nàng run một cái, sẽ thật sự rạch một đao trên cổ mình, vậy thì hết thuốc chữa rồi! Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu chết thì thật sự đáng tiếc!

"Diệu Ý cô nương!"

"Chờ một chút! Nhất ca, ngươi không thể đi được!"

"Ngươi bình tĩnh một chút, đao kiếm không có mắt, lỡ chẳng may trượt tay thì sẽ chết người thật đấy!"

Quý Tiêu Hàn thấy thế, nhịn cười, đầu tiên là đút cho tiểu vương phi uống ngụm trà, sau đó động tác tự nhiên nhấc người lên, ôm người ngồi lên đùi mình,"Như vậy có thể xem được."

Điều này khiến mọi người sợ hãi, sao lại tiến vào giai đoạn chơi tự sát chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Oản Nhan xấu hổ, lúc Tiểu Ngũ im lặng quay mặt, nàng nghiến răng véo một cái vào phần thịt mềm trên thắt lưng nam nhân, tức giận ngồi xuống, lẩm bẩm: "Ta vẫn còn nhỏ tuổi, sau này còn có thể cao thêm nữa."

Tô Oản Nhan đứng trên lầu hai nhìn với vẻ thích thú: "Không ngờ Thịnh Diệu Ý này cũng là một diễn viên giỏi!"

Tô Oản Nhan đang vân vê một miếng bánh ngọt trong tay, vừa ăn vừa thò đầu nhìn, nhưng vóc dáng của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, lúc vừa rồi đứng bên cửa sổ không để ý, bây giờ ngồi xuống, nàng không nhìn thấy gì cả, ngay cả khi nàng có vươn cổ hết mức có thể cũng không nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận