Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 215:

Không nhịn được nữa, muốn tàn nhẫn, muốn làm tiểu vương phi hôn mê bất tỉnh, ngay cả lúc bọn họ muốn xuất phát trở về, tiểu vương phi cũng còn chưa tỉnh lại, là do hắn ôm nàng lên xe ngựa.

Thế mà, sau khi tỉnh lại liền cáu kỉnh với mình, đã dỗ dành cả một đường, nhưng trong lòng tiểu vương phi vẫn cảm thấy xấu hổ, không chịu lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Quý Tiêu Hàn nhìn dấu vết trên cổ tiểu vương phi, giọng nói dịu dàng hơn.

Lúc đi, hai người là thừa dịp bóng đêm lặng lẽ đi, bên người chỉ dẫn theo một mình Hòa bá, còn nhóm ám vệ thì mở đường.

Lúc trở về, Tiêu vương gia mang theo tiểu vương phi ngồi xe ngựa xa hoa, cao điệu xuất hiện ở cửa thành.

Cửa thành còn tụ tập rất nhiều lưu dân, nhưng không có chuyện chặn đường như lần trước, thậm chí khi nhìn thấy xe ngựa của bọn họ, có biết mấy người biết chữ nhận ra trên xe ngựa treo đèn lồng có chữ "Tiêu vương", cao giọng hô to: "Là xe ngựa của Tiêu vương gia, mau quỳ, mau quỳ!"

Vì thế, lúc tiểu vương phi còn đang cáu kỉnh với Quý Tiêu Hàn, liền nghe được ngoài cửa sổ xe một tiếng cao hơn một tiếng quỳ xuống hô lớn, lực chú ý của nàng nhanh chóng bị hấp dẫn đi, thò đầu ra bên ngoài nhìn,"Thanh âm gì vậy?"

Vén rèm cửa sổ lên, người hai bên đường quỳ đầy đất, nhìn cách ăn mặc rách rưới kia, giống như là đám lưu dân bọn họ gặp được lúc tiến vào thành Tuyền Châu, Tô Oản Nhan nghe trong chốc lát, rốt cục cũng nghe rõ âm thanh trong miệng bọn họ, hoài nghi quay đầu nhìn Quý Tiêu Hàn, hỏi: "Việc tiệm lương thực Chu Ký thả lương thực, ngươi còn thêm cả ta vào?"

Người nhà của các thủ binh cũng đều ở trong thành này, cũng có một bộ phận ở ngoài thành, đối với việc Tiêu vương gia và Tiêu vương phi vừa đến, liền mua lương thực của cửa hàng Chu Ký, toàn bộ dựa theo giá thu mua mà bán cho nạn dân, bọn họ cũng đều nhìn thấy, thậm chí khi bọn họ không phải nạn dân trà trộn vào đội ngũ mua lương thực, người của Tiêu vương gia cũng không xua đuổi.

Chuyện cửa hàng lương thực Chu Ký thả lương thực, nàng bất quá chỉ tùy tiện nói một câu, không nghĩ tới Quý Tiêu Hàn nhanh như vậy đã sai người đi làm, nghe lời cảm kích của lưu dân, xem ra hiệu quả còn vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa, nếu không phải Quý Tiêu Hàn ra mặt, tri phủ Tuyền Châu kia chỉ sợ còn có thể từ đó mà kiếm công, đến lúc đó báo cáo, căn bản sẽ không ghi công trên người nàng, hiện tại bị Quý Tiêu Hàn nhìn, báo cáo của tri phủ Tuyền Châu, chắc chắn sẽ khen ngợi nàng rất tốt, cẩu hoàng đế nhìn thấy phần tấu chương kia, không biết sẽ bị tức giận thành cái dạng gì đây.

Xe ngựa muốn trở về tửu lâu Minh Nguyệt, sẽ phải đi ngang qua cửa hàng lương thực Chu Ký, cửa hàng vốn có thể giăng lưới bắt chim, hôm nay đội ngũ lại xếp hàng thật dài, rất nhiều nạn dân tuy rằng quần áo mặc rách nát, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền bạc, nhưng tất cả đều cao hứng xếp hàng có thứ tự, bởi vì, lương thực Chu Ký bán, tất cả đều là dựa theo giá nhập, nếu không có tiền, bọn họ còn có thể dùng đồ để đổi.

Tay Quý Tiêu Hàn còn vòng trên lưng tiểu vương phi, phòng ngừa nàng không ổn định được thân thể mà té ngã, nghe vậy, nhàn nhạt cười,"Vốn là Vương phi khéo léo, bản vương bất quá chỉ là rập khuôn làm theo mà thôi, phần công lao này tất nhiên ghi ở chỗ vương phi rồi."

Xe ngựa chạy thẳng vào trong thành, các thủ binh nhao nhao hành lễ,"Mời Tiêu vương gia, Tiêu vương phủ vào phủ."

Các lưu dân quỳ gối ở nơi đó, hô đại ân của Tiêu vương gia, còn tạ là tạ Tiêu vương phi thả lương thực cứu tế lưu dân.

Bởi vậy có thể thấy được, phu thê Tiêu Vương cũng không giống như lời đồn đãi bên ngoài.

Tô Oản Nhan trong nháy mắt cũng có chút ngượng ngùng, lời lúc đó, nàng bất quá cũng chỉ là đưa ra một đề nghị, chuyện phải làm bên trong còn rất nhiều, cũng không phải một hai câu là có thể làm thành, Quý Tiêu Hàn chắc chắn đã điều động không ít người, mới khống chế được lưu dân đang bạo động vì thiên tai ở Tuyền Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận