Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 152:

Tô Oản Nhan nhìn về phía lão Lục phu xe,"Được rồi, không thể một lần giết chết nàng, quả thực có chút tiếc nuối, vậy để cho người của chúng ta chặt đứt một chân của nàng trước, dọc đường nếu nàng biểu hiện tốt, chúng ta lại cân nhắc giữ lại cái mạng nhỏ này của nàng."

Mục đích tương kế tựu kế lần này của Quý Tiêu Hàn, không phải vì trừ khử Tô Dung Yên, mà muốn thanh lý sạch sẽ những sát thủ âm thầm đi theo Tô Dung Yên, thời điểm hỗn loạn này là lúc dễ đục nước béo cò nhất, dọn dẹp rác rưởi.

"Được, đều nghe nàng." Quý Tiêu Hàn nhìn biến cố đột nhiên xảy ra, khi đã có người xông tới phía bọn họ bên này, sự lạnh lẽo trong mắt hiện ra, hắn bảo tiểu vương phi nhìn qua,"Nhìn xem, chúng ta câu cá, đã hành động."

Tô Oản Nhan nhìn theo hướng mà Quý Tiêu Hàn chỉ, quả nhiên, nhìn thấy có hai hắc y nhân cải trang từ trong rừng cây không xa lao tới, đối mặt với con đường bị nước sông chắn ngang chặt đứt, nhất thời bọn họ không biết nên nhân cơ hội tốt trực tiếp ám sát Quý Tiêu Hàn, hay nên cứu Tô Dung Yên sắp chết đuối trước.

Không đợi bọn họ chần chừ đưa ra quyết định, các hộ vệ của Quý Tiêu Hàn cũng đã ra tay, cầm trong tay đoản cung hướng về hai hắc y nhân, trên mũi tên bôi kịch độc, bất luận khoảng cách xa hay gần, cho dù không bị bắn trúng, cho dù chỉ bị mũi tên sượt rách một chút da, cũng có thể khiến bọn họ đau đớn muốn chết, trạng thái chết thê thảm.

Hắc y nhân hiển nhân cũng không lường trước được các hộ vệ của Tiêu vương gia lại lựa chọn lúc này khai chiến, huống hồ, bọn hắn chỉ mới xuất hiện hai người, bọn họ đã lộ ra vũ khí, có phải hơi sớm không?

Chẳng lẽ họ không sợ người ám sát bọn họ, không chỉ có hai người bọn hắn?

Nhưng không cho phép bọn hắn suy nghĩ nhiều, những mũi tên cùng bắn loạn xạ, hai hắc y nhân kia, ngay cả cơ hội đến gần ba người Tô Dung Yên cũng không có, cũng đã chật vật tránh thoát, một lần nữa trốn trở về trong rừng cây.

Quý Tiêu Hàn đương nhiên đồng ý, hắn có thể cho phép Tô Dung Yên đi theo, chắc chắn sẽ không để cho nàng có cơ hội phá hư tình cảm giữa hắn và tiểu vương phi, tiểu vương phi muốn nhìn chân gãy, vậy phải thỏa mãn nàng.

Tô Dung Yên biết, nàng được cứu, trước khi ngất đi, trong lòng nàng vốn còn sợ hãi lại như trút được gánh nặng rồi hôn mê bất tỉnh.

Quý Tiêu Hàn nhìn giọng điệu than thở của tiểu vương phi, an ủi nàng: "Ma ma kia đã chết, có lão Lục kéo xe đi theo bên người Tô Dung Yên, chân nàng ta đã gãy mà còn muốn lăn qua lăn lại thì cũng không tiện giúp đỡ nàng."

Bọn họ không nghĩ tới là người của Tiêu vương gia sớm đã nhận ra, còn bất động thanh sắc mà tương kế tựu kế, lúc này bị người của Tiêu Nhất vây quanh, đến ngay cả cơ hội tới gần Tiêu vương gia bọn họ cũng tìm không thấy, còn thiếu chút nữa tổn hại quân cờ Tô Dung Yên này.

"Chậc chậc chậc, đáng tiếc, lão Lục phu xe quả nhiên rất có bản lĩnh, ngó thấy Tô Dung Yên sắp chết đuối, còn có thể được hắn kéo lên." Tô Oản Nhan lắc đầu, có chút tiếc hận.

Tô Oản Nhan gật đầu, hăng hái bừng bừng nhìn Tô Dung Yên ướt sũng: "Chờ được tận mắt thấy Tô Dung Yên gãy chân, chúng ta sẽ rút lui."

Tô Dung Yên còn đang giãy giụa trong nước, trước mắt nàng mơ hồ, thấy không rõ thứ gì, đôi tay chỉ dựa vào bản năng sinh tồn bắt lấy lung tung, cũng không biết thứ gì bị nàng bắt được, nàng không quan tâm ôm lấy đồ vật kia, liền nghe được một tiếng rên rỉ vang lên bên tai nàng, nàng cảm nhận được thứ mình cầm vừa mềm vừa nóng, cuối cùng, nàng được kéo đi về phía trước.

Tiêu Nhất mang theo một bộ phận hộ vệ đuổi theo vào rừng cây nhỏ, rất nhanh nơi đó đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, hắc y nhân đã sớm tạo cơ hội tốt, chỉ chờ đập sông sụp xuống, nước sông tràn lan, sẽ ám sát Tiêu vương gia lần thứ hai, cơ hồ tất cả sát thủ đều trốn ở rừng cây nhỏ.

"Người được sắp xếp ở bên cạnh Tô Dung Yên, chỉ có một ma ma, đến lúc đó nàng muốn xử trí Tô Dung Yên như thế nào, còn không phải là tùy vào tâm trạng của nàng sao? Hơn nữa, Quý Minh Sóc cũng sẽ không cần một người vô dụng gãy chân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận