Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 80:

"... Không có, không có gì!" Vì mặt mũi, Tô Oản Nhan mỉm cười.

Nhịn lại, không phải chỉ là mắc vệ sinh một chút thôi sao? Nhẫn nhịn liền qua!

Nhớ lúc trước nàng và các đồng đội cùng nhau tham gia nhiệm vụ trong rừng nguyên sinh, còn từng nhìn cả một ngày!

Tuy rằng lúc ấy đang là mùa hè, nàng quỳ rạp trên mặt đất, nước tiểu đều bị mồ hôi bốc hơi, nhưng mà, không sao!

Khóe môi Quý Tiêu Hàn xẹt qua một nụ cười, ánh mắt hữu ý vô tình quét về phía bụng tiểu vương phi, ánh mắt cực nóng kia, giống như đang huýt sáo với bụng Tô Oản Nhan, suỵt - -

Tô Oản Nhan cắn răng,"Cọ" một chút đứng lên,"Tiêu Nhất, dừng xe!"

Sau đó, không đợi xe ngựa dừng hẳn, Tô Oản Nhan liền đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe chạy, bóng lưng kia nhìn thế nào giống như là... chạy trối chết?!

Tiêu Nhất: "..."

Tô Oản Nhan vui vẻ chạy về phía trước vài bước, tìm một chỗ tương đối khuất trong bụi cỏ liền ngồi xổm xuống, vui vẻ giải quyết đại sự.

Tiểu Ngũ vỗ vạt áo bị dính vụn cỏ của tiểu vương phi,"Vương phi nương nương, Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy hộ vệ ở bên kia bắt được mấy con thỏ rừng, lát nữa sẽ sai Tiểu Ngũ nướng thỏ cho vương phi nương nương bồi bổ được không?"

Chờ chạy ra thật xa, Tô Oản Nhan mới ngượng ngùng thấp giọng nói: "Tiểu Ngũ, ngươi giúp ta trông chừng người khác, ta... A, ta đi tiểu!"

"Đi thôi!" Tinh thần sảng khoái đi ra, Tô Oản Nhan đi đường đều mang theo gió.

Đội ngũ của phủ Tiêu vương dừng tại chỗ, Thúc Minh Viễn ở phía trước tất nhiên nhìn thấy, nhưng hắn coi như không thấy gì, chỉ vội vàng đuổi những người khác về phía trước, không hề sợ người của phủ Tiêu vương chạy mất.

"Vâng. Vương phi nương nương vào trong xe chờ một chút, Tiểu Ngũ sẽ mang theo người tìm một chỗ không có người đi nướng thỏ." Đưa tiểu vương phi về trong xe ngựa xong, Tiểu Ngũ liền dẫn hai hộ vệ đi tới con đường thấp ở rừng cây.

Quý Tiêu Hàn nửa dựa ở nơi đó, nghĩ đến trước khi tiểu vương phi xuống xe, ánh mắt xấu hổ cùng vô tội trừng hắn, không khỏi cúi đầu cười ra tiếng.

Tối hôm qua vương phi nương nương đã nhìn một nhà Lưu Hoành Tài ăn thỏ rừng nướng vài lần, vương gia thương tiếc tiểu vương phi, thừa dịp đang rảnh rỗi, cũng sai người bắt mấy con thỏ rừng.

"Vương phi nương nương, ngài muốn đi nơi nào?" Tiểu Ngũ theo sát bên cạnh Tô Oản Nhan, thấy tiểu vương phi chui vào trong bụi cỏ, một bên vội vàng giúp nàng quét sạch đám cỏ dại cao bằng người, một bên che chở nàng.

Hòa bá nhìn Tiểu Ngũ một đường đuổi theo Vương phi, đang muốn tới hỏi thăm tình huống của chủ tử, chợt nghe thấy tiếng cười vui vẻ của chủ tử, hắn cùng Tiêu Nhất đồng thời giật mình sững sờ tại chỗ, chủ tử đã lâu không cười thoải mái được như vậy!

Quần áo cổ đại rườm rà, trong ba tầng ngoài ba tầng, chờ đến khi Tô Oản Nhan thu dọn xong chui ra khỏi bụi cỏ thì đã năm phút đồng hồ trôi qua, không có biện pháp, kiếp trước nàng ngay cả bộ Hán phục cũng chưa mặc qua, mấy ngày xuyên tới đây, Tô phủ có Thược Dược giúp đỡ mặc quần áo, ở vương phủ thì có Tiểu Ngũ hầu hạ.

Tô Oản Nhan như không có việc gì ngồi sang một bên, cầm lấy quyển sách nàng đọc lúc trước cũng yên lặng nhìn.

Tiểu Ngũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của tiểu vương phi, giật mình, nhịn cười: "Vâng, Vương phi nương nương yên tâm, có Tiểu Ngũ ở đây, sẽ không có người nào dám tới gần."

Chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.

"Được, trên người ta vẫn còn cất giấu gia vị." Ánh mắt Tô Oản Nhan sáng lấp lánh, từ trong ống tay áo, thực tế là từ trong không gian lấy ra bình gia vị ở trong phòng bếp của Vương phủ, nhét cho Tiểu Ngũ,"Đây, cầm lấy."

Lúc trở lại xe ngựa, Quý Tiêu Hàn vẫn còn duy trì tư thế như lúc nàng mới xuống xe, trong tay có thêm một quyển binh thư, đang chăm chú lật xem.

Quý Tiêu Hàn nhìn thấy hành động lừa mình dối người của tiểu vương phi, nhưng thức thời không vạch trần nàng, mà thôi, vẫn còn là một tiểu nha đầu vừa qua lễ cập kê, tuổi nhỏ như vậy đã bị Quý Việt Trạch ép kết hôn cho mình để xung hỉ, hôm nay còn có kết quả xét nhà bị lưu đày, cho dù sống lại, nhưng đối với nàng mà nói, nếu nàng đi theo bọn họ chịu lưu đày cùng, sẽ chỉ có hoảng sợ cùng tử vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận