Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 199:

Ám vệ phái đi đã tra xét hai lần, đoạn đường này cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhưng lại không thấy bất kỳ người đi đường nào.

Tô Oản Nhan nhìn Tiểu Ngũ đang đi theo bên cạnh xe ngựa, ngay cả phi đao vẫn luôn được giấu trong tay áo cũng được lấy ra, cho dù nàng không rõ tình hình của thành Tuyền Châu phía trước là như thế nào, thì cũng biết tình huống không tính là tốt, nàng nhìn Quý Tiêu Hàn vẫn đang nhàn nhã quan sát như trước, hỏi: "Tuyền Châu bên kia có tin tức truyền đến không? Ở đó hiện tại tình huống thế nào?"

"Một số lượng lớn nạn dân đã tập trung ở Tuyền Châu, tất cả đều đã chạy trốn khỏi các thành trấn bị thiên tai khác nhau. Quê hương của một số nạn dân đã bị ảnh hưởng bởi thảm họa một năm trước. Hiện tại, trong thành đang thiếu lương thực và tất cả mọi thứ. Các cửa hàng đều đóng cửa, các thương nhân giàu có ở địa phương được kêu gọi phát cháo cứu tế, chờ hoàng thành cử người đến cứu trợ." Quý Tiêu Hàn nói những lời này, giống như đang nói rằng thời tiết rất tốt, nhưng ý nghĩa trong lời nói của hắn ta, ngay cả Thược Dược đang ngồi chờ đợi ở một bên cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Tô Oản Nhan cau mày nói: "Đây là do cẩu hoàng đế ném cho ngươi một mớ hỗn độn sao? Triều đình bọn họ không phái người cũng không phát trợ cấp cứu trợ, cho nên bọn họ mong đợi vị vương gia nghèo túng là ngươi đến giải quyết? Có phải trong đam nạn dân kia sẽ có người của cẩu hoàng đế đang ẩn nấp không? Lần trước còn không phải đã kích động bọn cướp tấn công chúng ta sao?"

Nào biết, Quý Tiêu Hàn nghe xong tiểu vương phi tức giận phàn nàn cũng không có phản bác, ngược lại còn đưa tay, tự mình rót cho tiểu vương phi một chén trà, trấn an nàng: "Vương phi chớ giận."

Tô Oản Nhan giật mình sửng sốt một chút,"Không phải, chẳng lẽ cẩu hoàng đế kia thật đúng là chơi trò cũ kia? Thú vị sao?"

Quý Tiêu Hàn ra hiệu Thược Dược ôm đứa bé từ trong tay tiểu vương phi đi, lập tức kéo tiểu vương phi đến bên cạnh ngồi,"Núi cao hoàng đế ở xa, Quý Việt Trạch có thể an bài chu đáo chặt chẽ như vậy đúng là không dễ, chúng ta đừng cưỡng cầu hắn có thể bố cục chu đáo chặt chẽ hơn. Huống chi cứ như vậy, hắn cũng thành công ngăn cản chúng ta vào thành, mục đích coi như đã đạt được."

Nếu không bố trí một hồi hỗn loạn tưởng chừng như không thể kiểm soát được thì làm sao có thể để cho nhóm sát thủ cuối cùng thuận lợi lẻn vào Tuyền Châu đây?

"Vậy chẳng lẽ chúng ta vào cái thành cũng phải giúp cẩu hoàng đế giải quyết chuyện nạn dân? Vậy chẳng phải quá hời cho hắn?"

Tô Oản Nhan nghe xong lời này, cũng không rảnh kháng nghị khi bị Tiêu Quý Hàn xách qua như xách gà con, nàng vẫn rất không vui nói: "Vậy chúng ta vào thành như thế nào? Nhất định phải đánh nhau với bọn chúng rồi mới tiến vào sao. Cũng không phải không được, vừa lúc để cho ngươi xem thử uy lực của lựu đạn kia, đồng thời tiêu diệt khí thế kiêu ngạo của bọn chúng, nếu không, đoạn đường này, hắn thật sự cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt."

Quý Tiêu Hàn dở khóc dở cười trấn an tiểu vương phi đang thở phì phò,"Trong nạn dân đúng là có người của Quý Việt Trạch, nhưng những nạn dân khác thật sự là bách tính khổ sở, nàng có thể xuống tay được không?"

Buổi sáng ở biệt trang, tiểu vương phi vì đã vô cùng tiếc nuối vì không cho hắn thấy sức mạnh của lựu đạn ngay tại chỗ, trên đường trở về tửu lâu Minh Nguyệt còn đang tiếc nuối.

Quý Tiêu Hàn: "..."

Biết tiểu vương phi chỉ đang nói những lời giận dữ, nàng đơn thuần thiện lương như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn người khác chịu khổ?

Quý Việt Trạch cũng sợ người của hắn đến Tuyền Châu trước để triển khai mọi việc, nếu như hắn có thể thành công khống chế những người nguyện ý đi theo Tiêu Vương trước khi bọn họ đến, chẳng phải chờ đến khi bọn hắn tiến vào Tuyền Châu sẽ bị người khác đè bẹp sao?

Kỳ thật trong tay nàng có lương thực, lương thực thu được từ quốc khố của cẩu hoàng đế, đừng nói nuôi sống những nạn dân kia, cho dù nuôi sống cả tòa thành Tuyền Châu thì cũng dư dả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận