Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 361:

Mẫu Đơn mím môi,"Đúng vậy! Ta cảm thấy lời cuối cùng của nương nương rất có thâm ý. Nếu như đêm nay có thể thuận lợi vượt qua... Lời này có ý gì? Chẳng lẽ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Ba người quay mặt nhìn nhau: "..."

Tô Oản Nhan đóng cửa phòng lại, khóa chặt. Cửa sổ cũng đóng lại toàn bộ. Sau đó, nàng ngồi bên cạnh bàn, lấy ra một phần humburger và gà rán từ trong không gian, lại lấy ra một lon coca, vui vẻ ắn uống.

Dọc theo đường đi, bọn họ đều không có ăn gì tốt, nàng thèm lắm rồi. Đột nhiên lại thèm những món không có dinh dưỡng này.

Đêm nay nàng có loại dự cảm không tốt lắm. Quý Tiêu Hàn, cẩu nam nhân này nhất định sẽ đuổi tới. Về phần hắn đuổi tới như thế nào? Sau khi đuổi tới sẽ đối xử với nàng như thế nào? Nàng cũng chưa có nghĩ tới.

Cho nên, thừa dịp thời gian ăn cơm tối của mình, nàng phải suy nghĩ cẩn thận. Vạn nhất tên cẩu nam nhân này nhất định muốn kéo nàng trở về hoàng cung, nàng cũng không thể cứ vậy tùy tiện đi.

Dù sao cũng phải bàn điều kiện và yêu cầu, nếu không, cuộc sống tự do của nàng làm sao còn có thể thực hiện được?

Lon coca nàng cầm chính có nhiệt độ bình thường, uống vào trong bụng vẫn cảm thấy có chút lạnh. Vì tiểu tử ở trong bụng, Tô Oản Nhan lại thay đổi lấy một chén trà sữa nóng ra.

Nếu không phải thần sắc trên mặt chủ tử thỉnh thoảng có biến đổi, đám người Tiêu Nhất hẳn sẽ cho rằng chủ tử đã trở thành hòn vọng thê.

Tiêu Thập Nhất khiếp sợ,"Nhưng nương nương không phải ở đó sao? Đi vào tìm đi!"

Nhưng chủ tử đã có lệnh, bọn họ tuyệt đối không dám xông vào quấy rầy hoàng hậu nương nương,"Vâng."

Tiêu Nhất thở dài,"Nhớ hoàng hậu nương nương rồi!"

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Đêm nay đừng quấy rầy hoàng hậu nữa, để nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."

Mọi người đều giống nhau, cũng đừng chó chê mèo lắm lông!

"Chủ tử, chính là nơi này, người của chúng ta đã tra được tung tích của hoàng hậu nương nương, ngài xem, có cần chúng ta dọn sạch hết người phụ cận không?" Tiêu Nhất chỉ vào một gian phòng sâu trong rừng nói.

Tiêu Nhất lườm Tiêu Thập Nhất một cái,"Thập Tam nhà ngươi mỗi ngày đều bên cạnh ngươi, một tấc cũng không rời, ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tương tư của chủ tử sao?"

Tiêu Nhất và những người khác hai mắt nhìn nhau, đều không đoán được chủ nhân lại đang có chủ ý gì, đã tìm được người rồi mà không vào tìm, ngược lại ở lại bên ngoài hóng gió lạnh?

Quý Tiêu Hàn khoanh tay đứng ở nơi đó, cũng không trả lời, trong mắt có loại thần sắc không rõ.

Tiêu Thập Nhất nhìn bộ dáng bất lực của chủ tử, nhỏ giọng hỏi Tiêu Nhất,"Này, chủ tử làm sao vậy?"

Tiêu Nhị đúng lúc đứng ra cắt đứt cuộc đối thoại ấu trĩ của hai người này,"Được rồi được rồi, các ngươi nói chuyện đều chú ý một chút, chủ tử còn ở đây!"

Quý Tiêu Hàn xua tay ra hiệu cho đám người Tiêu Nhất đi xuống, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn chăm chú về hướng căn phòng của Tô Oản Nhan.

Nếu bị chủ tử nghe được sau lưng bọn họ trêu chọc chủ tử như vậy, cơn giận trong lòng chủ tử đều sẽ trút lên người bọn họ, nói không chừng còn phải chịu tội liên đới, hắn và Tiêu Thập Tam cũng xui xẻo theo.

Tiêu Thập Nhất tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi thì không phải mỗi ngày đều trói Tiêu Nhị hả?"

Tiêu Nhất: "..."

Tiêu Thập Tam cũng thường xuyên nhìn chủ tử đang quay lưng về phía bọn họ, rất sợ chủ tử không vui sẽ bổ một chưởng tới chỗ bọn họ.

Điều này làm cho lần này hắn phải thận trọng hơn khi tới đón tiểu vương phi hồi cung.

Những lần "trốn chạy" hết lần này đến lần khác khiến Quý Tiêu Hàn hiểu rõ tiểu vương phi của hắn không muốn trở về cùng hắn tới mức nào, cho dù hiện tại nàng đã mang thai hài tử của hắn, nàng vẫn nhất quyết muốn chạy trốn như cũ.

Quý Tiêu Hàn nghe rõ cuộc đối thoại phía sau của thuộc hạ, nhưng trong đầu hắn đang nghĩ cách thuyết phục tiểu vương phi ngày mai hồi cung như thế nào, căn bản là không thèm để ý tới.

Bây giờ không đi tìm nàng, một là muốn cho tiểu vương phi nghỉ ngơi một đêm, đi một chặng đường dài như vậy nàng ấy vẫn còn sợ hãi, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, cơ thể của nàng có thể không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận