Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 221:

"Kệ nó! Chỉ cần trả tiền công, lão tử dù có không ăn không uống cũng nguyện ý làm." Ba người cười cười nói nói đẩy xe đi.

Chờ đám người đi xa, Quý Tiêu Hàn mới ôm tiểu vương phi xuống, thấy lầu hai có nhiều túi gạo như vậy, tay Tô Oản Nhan có chút ngứa ngáy.

"Trữ nhiều gạo như vậy, lão già kia vậy mà một hạt gạo cũng không muốn bán, đây không phải là chờ giá cao gấp đôi rồi bán sao?"

Quý Tiêu Hàn cũng không tức giận lắm, dù sao loại chuyện này hắn cũng thấy nhiều.

Quý Tiêu Hàn đánh giá thời gian một chút, lại nói: "Nếu như bản vương suy tính không sai, cửa hàng lương thực Triệu Ký phố bắc, lương thực của bọn họ, tiến độ nếu nhanh hơn nơi này, hẳn đã chuyển dời xong rồi, chúng ta lúc này chạy tới, là có thể lấy được luôn."

Tô Oản Nhan bị câu "lấy được ngay" của Quý Tiêu Hàn nói đến co rút khóe miệng, dùng từ chẳng những thỏa đáng lại còn đặc biệt hợp lý, vì thế nàng cũng không khách khí, vòng tay ôm lấy hông nam nhân, nói: "Vậy đi đến cửa hàng Triệu Ký trước đi, đừng lãng phí thời gian."

Quý Tiêu Hàn thuận thế ôm tiểu vương phi, mang theo nàng chạy tới nhà kế tiếp.

Cửa hàng lương thực Triệu Ký, là sản nghiệp của đại tài chủ địa phương Triệu viên ngoại, Triệu viên ngoại này làm người cay nghiệt keo kiệt, chỉ có vào không có ra, coi tiền còn quan trọng hơn mạng sống, hiện giờ Tuyền Châu náo loạn thành như vậy, có thể nâng giá cả, bán lương thực với giá cao, cơ hội tốt như vậy, người yêu tiền như mạng sống như hắn, làm sao có thể bỏ qua.

Khinh công của Quý Tiêu Hàn tốt bao nhiêu? Cho dù sáu hộ vệ trừng mắt trâu cũng không phát hiện bọn họ đã đi ngang qua, cũng sẽ không bị phát biết hiện.

Vương gia vương phi đang yên đang lành, chạy đi làm đạo tặc?

Không ai có thể tránh được ánh mắt của đám hộ vệ kia?

Quý Tiêu Hàn: "..."

Ngoài cửa kho hàng, Triệu viên ngoại cố ý tìm sáu hộ vệ trông coi, đừng nói có người tới gần, cho dù là con ruồi, cũng đừng nghĩ lẻn vào.

Tô Oản Nhan tựa đầu vào cửa sổ, nhìn thấy bên trong chất đầy túi gạo, đừng nói có thể có người ở bên trong hay không, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, có thể thấy được Triệu viên ngoại kia nhân cơ hội này đã vớt được bao nhiêu lương thực, nếu thật sự để cho hắn giá thấp vào giá cao ra, chẳng mấy mà kiếm được bộn tiền?

Chủ ý dời lương thực nhà mình đi, lại an bài người đến cửa hàng lương thực Chu Ký mua lương thực với giá thấp, là chủ ý mà hắn nghĩ ra! Cửa hàng lương thực Viên Ký kia chẳng qua chỉ là học đòi, học theo mà thôi.

Quý Tiêu Hàn tỏ vẻ không chịu được trí tưởng tượng phong phú của tiểu vương phi, hắn cúi đầu hôn lên trán tiểu vương phi một cái, trấn an nàng ngoan ngoãn một chút, tiếp theo mượn lực bay tới dưới hành lang, một tay nắm lấy mái hiên, ôm tiểu vương phi vững vàng đứng ở trước cửa sổ nhỏ chỉ đủ cho hài tử đi qua, ý bảo: "Được rồi, tiếp theo mời vương phi bắt đầu biểu diễn."

Tô Oản Nhan có cao thủ như Tiêu vương gia ở bên cạnh, chính là muốn khiêu chiến những điều không có khả năng như vậy.

Đợi đến khi hai người chạy tới một điểm dời đi khác của cửa hàng lương thực Triệu Ký, lương thực bên này đã nhiều gấp đôi so với cửa hàng lương thực Viên Ký, được bày đầy đủ, kho hàng còn chỉ có cửa sổ lớn bằng thân thể một hài tử, trên cửa lớn còn dùng ba cái khóa lớn khóa lại, chìa khóa do Triệu viên ngoại tự mình cầm, không có ba cái chìa khóa kia, ai cũng đừng nghĩ vào được cửa kho kia.

Tô Oản Nhan nhìn đến hai mắt sáng lấp lánh, nàng nhỏ giọng nói nhỏ với Tiêu vương gia,"Kỳ thật lấy thực lực nghịch thiên của hai chúng ta, nếu chúng ta dắt tay xông xáo giang hồ, ngươi phụ trách chạy, ta phụ trách trộm, khẳng định là đạo tặc khiến người người nghe tin đã sợ mất mật trên giang hồ."

Chính sự quan trọng hơn, Tô Oản Nhan lập tức thu hồi cà lơ phất phơ không đứng đắn lại,"Giao cho ta đi."

Tiêu vương gia ôm tiểu vương phi,"Vút" một cái liền đi qua.

Tô Oản Nhan đưa chỉ trong vòng một giây liền biến mất không thấy dấu vết, Quý Tiêu Hàn phía sau vẫn chú ý động tác của tiểu vương phi, đồng tử hơi mở to, nếu không hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ ngói đang cầm trên tay, đều đã bị hắn bóp nát vì khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận