Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 256:

"Vâng, nô tỳ đã rõ." Thược Dược vội lên tiếng, lui xuống chuẩn bị.

Dung ma ma cũng chờ ở cách đó không xa, có tiểu nữ oa ở trong phòng trông chừng, nàng và Thược Dược theo sau cùng đi tới phòng bếp, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư thế nào rồi?"

Tuy rằng tình cảm giữa vương gia và vương phi tốt đẹp là chuyện đáng mừng, nhưng ở lì trong phòng hai ngày hai đêm như vậy có mệt mỏi quá không?

Thược Dược kéo Dung ma ma đi về phía nhà bếp, trong giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt,"Tiểu thư không sao, ma ma yên tâm! Hơn nữa, ta thấy vương gia cũng không nỡ làm tổn thương tiểu thư."

Dung ma ma nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cười gõ trán Thược Dược,"Tuổi còn nhỏ mà cũng có thể nhìn ra điều này?"

Thược Dược lè lưỡi, cười theo.

Trên dãy hành lang dài, ba người Tiêu Nhất vẫn ở một bên chờ lệnh.

Quý Tiêu Hàn chờ Thược Dược và Dung ma ma đi xa mới hỏi: "Ẩn vệ chạy thoát đó, còn mang theo Tô Dung Yên?"

Trong lòng Tiểu Ngũ khiếp sợ, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nhận lệnh,"Vâng, Tiểu Ngũ tuân lệnh."

Thược Dược đứng ở một bên hầu hạ tiểu thư, thấy tiểu thư cầm muỗng gian nan như vậy, muốn nói lại thôi, đợi đến khi cái muỗng rơi vào trong chén một lần nữa, nàng nhịn không được bước lên trước, thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, hay là Thược Dược bón cho người ăn?"

Tiểu Ngũ quỳ xuống đất,"Xin chủ tử yên tâm, Tiểu Ngũ thề sống thề chết quyết bảo vệ tiểu vương phi."

Lúc này run tay ăn cơm, nghe Tiểu Ngũ nói, nàng mới muộn màng biết được, gật đầu nói,"Ừm, biết rồi, vương gia hình như đã nói với ta rồi."

Tiêu Nhất khom người,"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."

"Được rồi! Bón đi!" Tô Oản Nhan hít sâu một hơi, từ bỏ phản kháng, ở lì trong phòng cùng Quý Tiêu Hàn suốt hai ngày, nàng còn e ngại cái gì?

Tiêu Nhị lên tiếng,"Vâng, đúng như chủ tử dự đoán, đêm đó thủ vệ của chúng ta hơi buông lỏng một chút, đã bị ẩn vệ đó lợi dụng sơ hở, phá cửa sổ thoát ra, chạy trốn về phía đông, nhưng chúng ta không ngờ rằng hắn sẽ mang theo Tô Dung Yên, tuy nhiên, để không bứt dây động rừng, người của chúng ta chỉ theo dõi từ xa, cũng không ra mặt ngăn cản."

Dựa theo tính tình trước đây của tiểu thư các nàng, chuyện như vậy tuyệt đối không chịu yếu thế trước mặt bọn nha hoàn, nhưng nàng cũng không nỡ nhìn tiểu thư ăn một miếng cháo khó khăn như vậy.

Quý Tiêu Hàn quay đầu nhìn cửa phòng khép chặt,"Tiểu Ngũ, ngày mai bổn vương xuất phát rời khỏi Tuyền Châu, an toàn của vương phi giao cho ngươi."

Quý Tiêu Hàn gật đầu,"Nhị tiểu thư của Tô phủ bỏ trốn cùng ẩn vệ... Truyền tin tức tới hoàng thành, xem phản ứng của Viên gia và Quý Việt Trạch, chắc chắn có người sẽ để ý tin tức này hơn chúng ta."

Tin tức ngày mai Quý Tiêu Hàn phải rời khỏi Tuyền Châu, sau khi Tô Oản Nhan tỉnh lại vào đêm khuya mới biết được, thật ra hai ngày nay khi hai bọn họ làm xằng làm bậy trong phòng, khoảnh khắc nàng mơ mơ màng màng, hình như cũng nghe nam nhân nói qua, nhưng lúc ấy toàn bộ lực chú ý của nàng đều ở chuyện hoan ái, thân thể và trí óc đồng thời bị "tra tấn" mà điên cuồng, nào còn có thể nhớ rõ những điều đó?

Ăn một bữa thỏa mãn, Tô Oản Nhan nhận lấy chiếc khăn Tiểu Ngũ dâng lên để lau miệng, nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi,"Vương gia đi đâu? Tại sao không trở về?"

"Bổn vương để lại một phần thế lực Ám Các, thuận tiện cho vương phi dùng, bên cạnh đó, sản nghiệp trong tay bổn vương, cũng để vương phi tùy ý xử trí, chỉ cần vương phi vui vẻ, các ngươi nhất định phải tuân theo mệnh lệnh."

Trước khi nam nhân này phải rời khỏi Tuyền Châu, hẳn phải đi theo bên cạnh nàng không rời nửa bước sao?

Tô Oản Nhan: "..."

Sắc mặt Thược Dược bình tĩnh bưng chén lên, bón từng miếng nhỏ một, cố gắng không nhìn gò má đỏ như quả táo của tiểu thư.

Tiểu Ngũ cười đáp: "Vương gia nói người đi mua đỉnh núi."

"Mua đỉnh núi?" Tô Oản Nhan khó hiểu, hỏi: "Được rồi, mua đỉnh núi làm gì?"

Tiểu Ngũ cố gắng nhịn cười,"Vương gia nói để đảm bảo an toàn về sau cho vương phi, vương gia chuẩn bị mua tất cả đỉnh núi lân cận, đến lúc đó mời vương phi tùy ý lộng hành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận