Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 114:

Người của phủ Tiêu vương phát hiện ra chỗ không đúng, Tiểu Ngũ nhảy lên xe ngựa, phi đao đã nắm trong tay,"Chủ tử, vương phi, thổ phỉ tới, xin cẩn thận."

Hòa bá cũng chăm chú bảo vệ bên cạnh xe ngựa, thấp giọng báo cáo tình huống trước mắt với Quý Tiêu Hàn,"Chủ tử, xem chiêu thức ra tay của đám người này, không giống đám ô hợp ở trại Hắc Phong, chỉ sợ đã lẫn cả sát thủ vào. Ngài và vương phi cẩn thận một chút."

Quý Tiêu Hàn trong thanh âm nghe không ra nửa phần phập phồng, dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn,"Ừm, lưu lại mấy tên thổ phỉ cho vương phi xem chơi, những người khác dám tới gần, giết không luận tội."

Hòa bá: "Vâng!"

Tiêu Nhất, Tiêu Nhị đã xông vào trong đám người hỗn chiến, trong ba mươi mấy người, có một nửa người có thân thủ bất phàm, vả lại mục tiêu của bọn họ cũng không phải hướng về phía cướp người cướp hàng, nên bọn họ tất nhiên không dám lơ là, hạ nhân sau khi vào rừng rậm đột nhiên biến mất không thấy đâu, cũng phi thường khả nghi.

Hai nhà Lưu, Thẩm bị biến cố này dọa đến chạy tán loạn chung quanh, lần trước lưu dân cướp bóc đã đủ doạ bọn họ vỡ mật, hôm nay gặp phải thổ phỉ cầm đao thật súng thật, lại càng loạn thành một đoàn.

Trong lúc nhất thời, tiếng gầm rú ở hiện trường, tiếng khóc mắng vang lên khắp không gian này.

Một bộ phận hộ vệ của phủ Tiêu vương vây quanh cả nhà Thẩm Tín Hậu, bảo vệ cẩn thận.

Tô Oản Nhan bị lời này của Quý Tiêu Hàn chọc cười, cầm lấy súng trong tay không hề lãng phí thời gian, giơ súng, nhắm chuẩn, xạ kích, động tác liền mạch lưu loát, theo viên đạn bắn ra, liền có người áo đen đang hỗn chiến với nhóm hộ vệ trên mi tâm xuất hiện một lỗ máu, thân thể lập tức co quắp ngã xuống đất, rất nhanh đã không có tiếng động.

"Quả nhiên lợi hại." Quý Tiêu Hàn hết sức nể tình khen ngợi nàng, đối mặt với khiêu khích sáng loáng trong mắt tiểu vương phi, hắn cười cầm lấy súng trong tay nàng, thân thể tựa vào một góc không dễ bị người phát hiện, sau đó giơ súng, nhắm, bắn... Lại một người áo đen ngã xuống!

Tô Oản Nhan bĩu môi, sóng mắt lưu chuyển, sờ tới súng ở trong tay Quý Tiêu Hàn, thanh âm giòn tan nói: "Vậy để cho nữ tử tay trói gà không chặt là ta, đến bảo vệ Tiêu vương gia không thể động đậy nha!"

Tô Oản Nhan giải quyết xong một người, tranh công với Quý Tiêu Hàn,"Thế nào? Súng của ta cũng rất tốt đi?"

Muốn dùng súng thành thạo, chỉ có không ngừng huấn luyện mới có thể thật sự làm được bách phát bách trúng. Thể lực hiện tại của thân thể này không bằng thể lực của nàng ở đời trước, nên chỉ có dựa vào súng để bảo vệ mình, trạng thái thân thể hiện tại của Quý Tiêu Hàn, chỉ sợ cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, không bằng nhân cơ hội này luyện súng thật tốt.

Quý Tiêu Hàn nhìn nàng lấy đi súng, cũng không hề ngăn cản, mà khóe môi còn lộ vẻ dung túng cười,"Được, vậy xin vương phi bảo vệ bệnh nhân nhu nhược như ta."

Đám sai dịch kia chỉ cần bảo vệ tốt một nhà Lưu Hoành Tài là được, nên áp lực trong nháy mắt giảm đi rất nhiều, bảy tám người sai dịch thì chống lại mười mấy tên thổ phỉ, tình cảnh chậm rãi bị khống chế trong phạm vi nhất định.

Hộ vệ duy trì động tác giơ đao, nhìn thấy hắc y nhân đột nhiên ngã xuống đất chết không lý do, khiến hắn có loại ảo giác đánh không lại, nên đối phương mới ăn ạ, nhưng hắn rất nhanh phục hồi lại tinh thần, đao chém về phía một hắc y nhân khác đang không kịp phản ứng.

Thân thể Quý Tiêu Hàn và tiểu vương phi ghé sát vào bên cửa sổ, từ bên ngoài mặc dù không nhìn thấy tình huống bên trong xe bọn họ, nhưng một khi có người tới gần, Quý Tiêu Hàn cũng có thể bảo vệ nàng đầu tiên, nghe nàng nói như vậy, khóe miệng nam nhân nhếch lên một nụ cười đẹp mắt,"Vương phi đã quên, bản vương bây giờ còn là một phế nhân hôn mê bất tỉnh?"

Mười tên sát thủ áo đen còn lại, cầm đao xông về phía bọn họ, đều bị Tiêu Nhất và Tiêu Nhị chặn lại, Tô Oản Nhan ghé vào cửa sổ xe nhìn đến say sưa, nàng có hứng thú hỏi Quý Tiêu Hàn,"Này, ngươi có muốn thử cảm giác dùng súng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận