Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 376:

Tô Dung Yên kiều kiều nhu nhu mà dựa vào trong ngực Long Thanh, hai tay ôm lấy thắt lưng gầy gò của nam nhân, thừa dịp hắn không chú ý, lấy đi thanh đoản đao bên hông hắn.

Long Thanh giống như không phát hiện được bất cứ điều gì, ôn nhu nói với nàng vài câu, cười cười nhìn nàng nghĩa vô phản cố đi vào thiên lao.

Nhưng sau khi thân ảnh Tô Dung Yên biến mất, tau Long Thanh chậm rãi đặt lên hông mình. Cảm nhận được nơi đó trống không, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười khát máu.

Tiêu Nhị và Tiêu Nhất ngồi canh giữ trong bóng tối, liếc mắt nhìn nhau. Tiêu Nhị chậc chậc tán thưởng,"Quả nhiên. Miệng nam nhân đều là quỷ gạt người. Ta cược trên thanh đao kia nhất định đã bôi độc, độc kiến huyết phong hầu."

Tiêu Nhất đương nhiên muốn phối hợp với Tiêu Nhị, nói "Thật sao? Đánh cuộc như thế nào? Nếu ngươi thua, đêm nay sau khi biết kết quả, ngươi ở trên giường tùy ta xử trí. Nếu ta thua, ta cam đoan nằm yên không nhúc nhích, mặc ngươi xử trí. Thé nào? Dám đánh cuộc không?"

Tiêu Nhị,"..." lão lưu manh này, ban ngày ban mặt, đầu óc suy nghĩ linh tinh cái gì?

Mặt Tiêu Nhị "cọ" một cái liền đỏ. Trong đầu người này, suốt ngày ngoại trừ nghĩ tới những điều này, không thể nghĩ chút chuyện đúng đắn sao?

"Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi!" Tiêu Nhị tức giận tới mức hung hang nhéo hông Tiêu Nhất một cái. Nhìn hắn đau tới nhe răng trợn mắt, nhiệt độ trên mặt mới bớt đi một chút.

Hắn tới dây làm gì?

Long Thành đi tới một gốc cây đại thụ rồi dừng lại, ngẩng đầu. Nơi đó thực sự có một ám về trong bọn họ đang ẩn nấp. Ánh mắt ám về lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng hắn.

"Được được được, không nói nữa. Mau nhìn, Long Thành tới bên này." Hắn vừa thấy trêu trọc Tiêu Nhị quá mức tức giận, Tiêu Nhất lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ý đồ dời di lực chú ý.

Hai người yên lặng thu liễm khí thức của mình, nhìn Long Thành lướt qua vị trí của họ, đi về phía trước.

Tiêu Nhất cười hì hì,"Xấu hổ cái gì? Bọn họ ai dám nghe lén chúng ta nói chuyện? Hơn nữa, lời vừa rồi của ta có chỗ nào không đứng đắn? Không phải vừa rồi ngươi nói với ta ngươi muốn đổi tư thế... A?"

Long Thành nói xong, cũng không ở lại lâu, xoay người trở về vị trí chờ đợi ban đầu, tiếp tục đứng chờ Tô Dung Yên đi ra.

Tiêu Nhất bắt lấy tay đang làm loạn của Tiêu Nhị,"Ai ai, đừng trêu ta. Ban ngày ban mặt, ta không muốn bắt ngươi ra ngoài làm chuyện đứng đắn. '

Khóe miệng Long Thành mang theo nụ cười không có chút nguy hiểm nào, chắp tay nói,"Vị huynh đệ này, quấy rầy. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta chuyển lời cho lão đại các ngươi. Nói là, thê tử ta nhìn thấy Quý Minh Sóc nhất thời xúc động, không cẩn thận đâm hắn bị thương, nhưng nàng không biết là thanh đao kia ta đã bôi độc từ trước."

Tiêu Nhị nhanh chóng che miệng Tiêu Nhất, hận không thể đánh cho hắn hôn mê rồi vứt xuống,"Nếu ngươi còn muốn đêm nay có giường ngủ thì câm miệng ngay cho lão tử."

Tiêu Nhị dùng sức rụt tay về,"Xung quanh còn có những người khác, ngươi câm miệng lại cho ta!"

Tiêu Nhất không còn vẻ mặt cà lơ phất phơ, thấp giọng nói,"Đoán chừng là hướng về phía ám vệ ẩn nấp ở nơi khác. Gần thiên lao hoàng cung, không cần nói cũng biết nhất định có rất nhiều người theo dõi, đặc biệt là bên trong còn giam giữ Quý Minh Sóc."

Tiêu Nhất nhìn Tiêu Nhị, ghé tai nói,"Ai u, Nhị ơi, ngươi thắng! Thế nào? Đêm nay ta tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ ngươi?"

Tiêu Nhị nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn sang. Quả nhiên nhìn thấy Long Thành đang di chuyển về phía bọn họ. Đương nhiên, hắn rất là tự tin với nơi bọn hắn ẩn dấu, Long Thành không có khả năng phát hiện được, chỉ là kỳ quái vì sao hắn làm như vậy.

Không đến nửa chén trà, trong thiên lao có ngục tốt vội vàng, hoảng hốt chạy ra, kéo hộ vệ canh giữ ở bên cạnh bỏ chạy,"Mau, mau, mau, Tô Dung Yên đâm bị thương tiền thái tử. Lúc này thái tử đã hôn mê bất tỉnh. Mau đi bẩm báo hoàng thượng."

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt ám vệ không chút thay đổi nhưng hắn hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận