Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 239:

"Ngươi nói ai nhị? Ngươi mới nhị, cả nhà ngươi đều nhị!" Tiêu Nhị hừ lạnh, hoàn toàn không nể mặt, hướng về phòng, một cước đóng cửa phòng lại, sau đó trực tiếp ném người trên vai xuống.

Tiêu Nhất ở trên không trung thuận thế xoay người, đứng vững vàng, thấy Tiêu Nhị còn lạnh mặt, biết gia hỏa này vẫn còn đang ghen tuông, cợt nhả ưỡn qua, "Ái chà, sao lại mất hứng vậy? Đến đây, nói với Nhất ca ai chọc ngươi không vui? Nhất ca giúp ngươi trút giận."

"Xì! Đừng chạm vào mặt ta! Bẩn!" Tiêu Nhị trợn trắng mắt, đưa tay chặn không cho Tiêu Nhất đụng vào.

Nhưng Tiêu Nhất đã quen ứng phó với việc Tiêu Nhị thường thích ăn dấm chua, đã sớm thành thần, nếu như dỗ không được, vậy ngủ một giấc, vẫn không được, vậy tiếp tục ngủ, thẳng đến lúc ngủ đến không xuống giường được nữa mới thôi.

Cho nên, khi Tiêu Nhị rên rỉ không chịu lộ ra khuôn mặt tươi cười, Tiêu Nhất không nói hai lời liền “đánh nhau” cùng Tiêu Nhị, nhất ca vĩnh viễn là nhất ca của ngươi, cuối cùng, Tiêu Nhị bị một tay Tiêu Nhất áp chế ở trên giường, ngoại trừ rên rỉ cùng khóc lóc, rốt cuộc hắn không nói được lời nào khác.

Hai vị chủ tử đều trở về phòng, Tiểu Ngũ không có việc gì liền chạy tới phòng của Thược Dược và Dung ma ma, muốn đi xem tiểu nữ oa, kết quả, tiểu nữ oa và Dung ma ma thì không có ở đó, thế nhưng nàng lại thấy Cao Hổ cõng chủ tử đang đùa giỡn Thược Dược...

Tiểu Ngũ không thể tin được dụi dụi mắt, nhìn lại, vẫn thấy Cao Hổ đang chặn Thược Dược ở góc tường, việc nàng không tin nổi chính tà, nàng lại dụi mắt, nhìn lại mà vẫn là hình ảnh đó.

"... !!!"

Tất nhiên là không!

Cao Hổ cười khanh khách,"Được rồi, xem lúc này còn ai tới cứu được ngươi."

Nàng có cứu không?

Thược Dược cả kinh trước kỹ năng trợn mắt nói dối của Tiểu Ngũ, ngay cả thẹn thùng nàng cũng quên mất, khẽ há miệng, vẻ mặt mơ hồ: "..."

Nghe kỹ có thể thấy thanh âm của Thược Dược có chút run rẩy, cũng không biết là do quá sợ hãi, hay là... xấu hổ.

"Cao đại ca, ngươi..."

Sao lại như thế này? Chẳng lẽ bởi vì chủ tử thành hôn, đám thuộc hạ đi theo chủ tử như bọn họ đều muốn đi tìm bạn lữ?

Thược Dược khóc không ra nước mắt, nàng không thể tin được nhân duyên của nàng lại kém như vậy, Cao Hổ tới tìm nàng, nói có việc muốn nói với nàng, Dung ma ma không để ý tới tiếng nàng kêu gọi, không thèm quay đầu lại ôm tiểu nữ oa bỏ đi mất.

Tiểu Ngũ không nhiều tuổi lắm, nhưng ở phương diện tình cảm này, nàng đã thông suốt từ rất sớm, nàng vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng của Thược Dược liền biết rằng đây đâu phải sợ? Đây chính là xấu hổ kèm theo chút sợ hãi có được không!

Bị chặn ở góc tường, Thược Dược mặt mũi đỏ bừng, phát hiện Tiểu Ngũ đang sợ ngây người đứng ở cửa, nàng phảng phất như thấy được cứu tinh, thò đầu ra nhìn Tiểu Ngũ,"Tiểu Ngũ, mau cứu ta..."

Ánh mắt Tiểu Ngũ đột nhiên dại ra, giống như một người mù, tay vô thức sờ cửa, vừa lui ra ngoài vừa lẩm bẩm,"Ồ! Thật kỳ lạ! sao đột nhiên ta lại không nhìn thấy gì nhỉ? Thập Lục? Thập Lục ngươi ở đâu? Mau tới đỡ ta, sao ta lại không nhìn thấy gì cả?"

"Thược Dược, ta thật lòng thích ngươi. Ngươi chẳng lẽ không nhận ra ta đối xử tốt với ngươi sao?" Cao Hổ nói thẳng, ngay cả một khúc cua cũng chẳng rẽ, từ sau khi xác định rõ tâm ý của mình đối với Thược Dược, đến Tuyền Châu, chỉ cần không phải là lúc làm việc thì hắn liền đi tới trước mặt Thược Dược.

Ha ha!

Đại khái là thành ý và chân tâm của hắn quá trực tiếp, lúc đầu khi hắn tới tìm Thược Dược, Dung ma ma còn có thể mượn cớ tiểu nữ oa giúp Thược Dược.

Hiện tại tới Tiểu Ngũ cư nhiên cũng như thế, rõ ràng nàng chỉ cần hướng trong cửa bước thêm một bước, nàng cùng Cao Hổ cũng không tính cô nam quả nữ chung sống một phòng, nàng... nàng cư nhiên giả mù!!

Cao Hổ là người có thần kinh thô, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng hắn biết muốn có tiểu tức phụ, phải mặt dày không biết xấu hổ, thấy tiểu nha đầu có vẻ mặt xấu cùng phẫn nộ, nhưng không tức giận trở mặt với mình liền biết rằng trong lòng nàng khẳng định là cũng nguyện ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận