Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 243:

Trải qua cảm xúc vô cùng đau đớn cùng Viên Thành Chu còn có Triệu Thiên Hòa vắt cổ chày ra nước.

Triệu Thiên Hòa yêu tiền tham tài, hai ngày nay ngủ đều mơ thấy mộng đẹp trữ lương thực sau đó bán ra với giá trên trời, chìa khóa cất trong ngực, thật sự hân hoan vui vẻ vô cùng.

Sáng sớm hôm nay, Triệu Thiên Hòa một lần nữa tỉnh lại từ trong mộng đẹp, nghĩ đến lời vị quý nhân trong hoàng thành kia đã nói với hắn, lại nghĩ đến mình có nhiều lương thực như vậy, đợi thêm chút thời gian nữa, vui tươi đi kiếm một khoản... Đến lúc đó, hắn lại mang theo cả nhà già trẻ rời khỏi Tuyền Châu, tìm đến một nơi không ai quen biết, sống thật tốt.

Sau khi rời giường, Triệu Thiên Hòa ngay cả bữa sáng cũng chưa dùng, nhấc chân đi ra ngoài, miệng hắn ngâm nga một khúc ca, chắp tay sau lưng tới Nguyệt Nha môn.

Hắn chọn nhà kho này để trữ lương thực bởi nó chẳng những có không gian lớn lại còn khuất, toàn bộ quá trình chỉ có đại môn là có thể ra vào, có một cái cửa sổ duy nhất nhỏ đến đáng thương, căn bản không sợ có người nhìn thấy, sớm muộn gì cũng đều an bài nhóm hộ vệ trông coi, cũng sợ bị người có tâm bất chính nhớ thương.

Mấy hộ vệ phụ trách trông cửa đều quen thuộc tính nết của chủ nhân, từ trước lúc Triệu Thiên Hòa đến, từng người liền trở về vị trí đứng thẳng tắp, nhìn thấy Triệu Thiên Hòa xuất hiện, cùng kêu lên: "Chào buổi sáng chủ nhân!"

Nhìn nhóm hộ vệ tinh thần sáng láng như vậy, trong lòng Triệu Thiên Hòa cũng thoải mái, hắn cười híp mắt hỏi theo thông lệ: "Chào buổi sáng, buổi tối không có chuyện gì chứ?"

Đám hộ vệ lại cùng nhau trả lời,"Chủ tử yên tâm, chúng ta cả đêm ngay cả mắt cũng không chớp, một con chim cũng không dám bay qua."

Bọn họ đêm qua xác thực có lười biếng, luôn phiên đổi người canh gác để đi ngủ, nhưng bọn họ cũng có ít nhất hai ba người canh gác, không thể có chuyện nửa đêm canh ba lại có người tới trộm lương thực mà không bị phát hiện.

Triệu Thiên Hòa tự nhiên cũng có thể nghĩ đến trong đó khác thường, nhưng hắn lại nghĩ không ra, ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, đem nhiều như vậy lương thực một lần trộm hết sạch ngay trước mắt sáu tên thị vệ của hắn?

Lời này cũng là Triệu Thiên Hòa muốn hỏi bọn họ,"Đúng vậy, nhiều lương thực của ta như vậy đều đi đâu cả rồi? Chẳng phải các ngươi nói tối hôm qua ngay cả một con chim cũng không có sao?"

Chắc hẳn có điều mờ ám trong chuyện này.

Triệu Thiên Hòa mỗi lần mở cửa kho hàng đều yêu cầu nhóm hộ vệ đưa lưng về phía cửa chính, bởi vậy nên lần này bọn họ cũng đưa lưng về phía Triệu Thiên Hòa, cũng không phát hiện sự khác thường của Triệu Thiên Hòa, thẳng đến lúc tiếng kêu thảm thiết ở sau lưng truyền tới, bọn họ mới quay lại, lập tức cũng sững sờ tại chỗ giống Triệu Thiên Hòa.

Đám thị vệ nhìn nhau, một chữ cũng không trả lời được.

Triệu Thiên Hòa càng hài lòng, từ trong ống tay áo lấy ra chìa khóa, lần lượt lấy ra ba cái chìa khóa, thuần thục mở ba ổ khóa lớn, sau đó, tươi cười đẩy cửa ra... Nụ cười vẫn treo ở bên miệng từ lúc mở mắt, đầu tiên trở nên cứng đờ, cuối cùng từ từ biến mất từng chút từng chút một!

Đám hộ vệ xô đẩy một người trong số họ ra ngoài, người nọ đi tới trước mặt Triệu Thiên Hòa, nói: "Chủ tử, chúng ta thật sự không lười biếng, tối hôm qua chúng ta đều canh giữ đại môn này cả một đêm, căn bản không có ai đến cả. Hơn nữa, chìa khóa đều nằm ở trong tay chủ tử, ai cũng không thể mở được cánh cửa này a! Hơn nữa, nhiều lương thực như vậy đều biến mất, trên mặt đất ngay cả một hạt gạo đều không có, đây khẳng định không phải là người làm a, ai trộm đồ vật lại có thể trộm một cách sạch sẽ như vậy?"

Đám thị vệ đồng thanh kinh ngạc,"Lương thực đâu?"

Thật lâu sau, Triệu Thiên Hòa mới thất thanh kêu lên thảm thiết,"Lương thực của ta đâu? Một đống lương thực như vậy của ta đâu rồi?"

Lại nói, nhiều lương thực như vậy, lúc vận chuyển tới nơi này phải mất cả hai ngày, làm sao có thể chỉ trong một đêm toàn bộ đều bị dọn sạch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận