Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 188:

Thành Dương Châu, đã gần tới Tuyền Châu, nơi này sản vật phong phú, muốn tìm kiếm một con dê có đủ sữa, cũng không phải là chuyện gì khó khăn, buổi tối hôm đó cũng đã tìm được còn mua một cậu bé chịu trách nhiệm chăn dê sữa. Cậu bé cùng dê sữa đều do chưởng quỹ của tửu lầu Minh Nguyệt đích thân tìm kiếm, tuyệt đối sẽ không để cho người có ý định không tốt có cơ hội lợi dụng sơ hở.

Tiểu nữ oa đến buổi tối tinh thần nhìn cũng khá hơn rất nhiều, không còn khóc lóc khó chịu nữa, sau khi được Dung ma ma đút chút sữa dê, liền im lặng ngủ thiếp đi.

Thược Dược và Dung ma ma ở cùng một phòng, khi nàng bưng thức ăn đi vào, vừa lúc Dung ma ma bế hài tử lên giường, mỉm cười âu yếm, Thược Dược bước chân nhẹ nhàng, nhẹ giọng kêu Dung ma ma đi qua ăn bữa tối,"Ma ma, ăn cơm trước đi."

Dung ma ma gật gật đầu, đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vẫn nhỏ giọng cùng nàng nói chuyện,"Cùng tổng quản trở về chưa?"

Thược Dược biết Dung ma ma muốn hỏi cái gì, cười nói: "Đã trở lại, đều đã trở lại, dê sữa cùng gã sai vặt chuyên chăm sóc dê sữa đều mang về rồi, yên tâm đi, tiểu nữa này không đói được đâu!"

Dung ma ma thấy tiểu nha đầu trêu ghẹo nàng, cười đưa tay chọc trán nàng,"Lá gan càng lớn, ngay cả ma ma cũng muốn trêu ghẹo."

Thược Dược ôm trán cười khanh khách,"Ta đây còn không phải sợ ma ma đau lòng sao? ma ma là thấy tiểu nữ oa này liền nghĩ tới tiểu thư của chúng ta sao?"

Dung ma ma cảm khái thở dài,"Đúng vậy a, nghĩ đến tiểu thư lúc ấy cũng nhỏ như vậy, phu nhân khi đó coi tiểu thư như trân bảo bảo bối, sợ nàng đau, sợ nàng khổ, mọi chuyện đều nguyện che chở. Nhưng lại không một ai nguyện ý bảo vệ hai người bọn họ. Bây giờ, tiểu thư mặc dù đã là vương phi nương nương, nhưng trong lòng ta vẫn vì tiểu thư cảm thấy ủy khuất, nàng mới bao nhiêu tuổi, liền so với những tiểu thư nhà khác đã phải chịu khổ nhiều như vậy."

Tô Oản Nhan cười nói: "Hài tử ngủ rồi, ta không đi vào, chờ con bé tỉnh lại nhìn cũng không muộn."

"Ngươi trước không phải tò mò Quý Việt Trạch cùng các phi tử của hắn, sau khi chúng ta rời đi có chuyện thú vị gì hay không sao?" Quý Tiêu Hàn nói xong, đưa vài tờ giấy viết thư trong tay cho nàng, ý bảo nàng tự xem.

Đứng ở ngoài cửa, dự định lại đây nhìn tiểu nữ oa của Tô Oản Nhan, khi nghe được Dung ma ma cùng Thược Dược nói chuyện một phen này, thu hồi tay đẩy cửa, xoay người rời đi.

Tô Oản Nhan vội vàng đi qua, thăm dò hỏi: "Cái gì nha?"

Phu nhân nếu là trên trời có linh, nhìn thấy tiểu thư gả cho vương gia, hẳn là cũng vui mừng.

Quý Tiêu Hàn đang lật xem tin tức mà bồ câu đưa thư đưa tới, nhìn thấy tiểu vương phi vừa đi ra ngoài đã trở lại, không khỏi thắc mắc,"Sao lại về nhanh như vậy?"

"Ma ma chớ thương tâm, tiểu thư bây giờ so với khi ở trong Tô phủ tốt hơn nhiều lắm, nàng dọc theo đường đi luôn cười, còn nhiều hơn so với nhiều năm nàng ở Tô phủ. Lại nói, vương gia đối với tiểu thư cũng rất tốt, mọi chuyện đều theo ý nàng, những người khác cũng đều kính trọng tiểu thư, tiểu thư rời khỏi Tô phủ, theo vương gia một đường đi Tuyền Châu, đường xá mặc dù khổ, nhưng tiểu thư tự do tự tại, thật tốt a!"

Tô Oản Nhan nhất thời hăng hái,"Vậy sao? Mau cho ta xem thử."

Hốc mắt Dung ma ma ửng đỏ, không nói nhiều nữa, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.

Đối với các nàng mà nói, như vậy là đủ rồi, lão gia cũng không thể giúp tiểu thư tìm được phu quân tốt hơn vương gia.

Quý Tiêu Hàn không nghĩ nhiều, vẫy tay với nàng,"Oản Nhan, lại đây, nói cho nàng nghe một chuyện vui."

Quý Tiêu Hàn buồn cười, bộ dáng vừa rồi còn không vui vẻ lắm, lúc này liền cười đến mắt liền híp lại thật sự là dễ dỗ: "Ừ, cũng không biết là người nghĩa hiệp to gan lớn mật nào? Lại dám lặng lẽ lẻn vào hoàng cung, cạo hết tóc Quý Việt Trạch và mấy phi tần hắn sủng ái, trong hoàng cung sắp rối loạn, lại ngại không thể tiết lộ tin tức, sợ tổn hại thể diện hoàng gia, bọn họ đều giấu cho đến khi chúng ta rời khỏi hoàng thành, mới bị người ta để lộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận