Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 169:

Tiểu Ngũ vẫn đi theo bên cạnh xe ngựa, thấy Tiêu Nhất không ngừng biến hóa tư thế ngồi, yên lặng từ trong bao phục lấy ra một cái đệm mềm,"Nhất ca, nếu không, ngươi cũng lấy cái đệm đi?"

Tiêu Nhất trừng mắt nhìn cái đệm mềm quen thuộc kia,"Cái đệm này không phải của nhị ca ngươi sao? Sao lại rơi vào tay ngươi?"

Cái đệm mềm này là dành riêng cho Tiêu Nhị, được đặc chế cho hắn, dùng cho một số tình huống đặc thù.

Tiểu Ngũ đặc biệt vô tội, mỉm cười giải thích,"Nhị ca bảo ta cho ngươi, hắn nói ngươi hiện cần hơn hắn. Nhất ca, ngươi... có muốn hay không?"

Tiêu Nhất nghiến răng nghiến lợi: "... Lấy ra đi."

Chờ đến khi Tiêu Nhất dùng đệm mềm, Tiểu Ngũ mới vui vẻ đi tìm Tiêu Nhị trốn ở phía sau,"Nhị ca, Nhị ca, Nhất ca hắn dùng rồi, đặt mông ngồi xuống rồi."

Tiêu Nhị cười vô cùng cuồng nhiệt,"Hắc hắc! Không ngờ tới? Nhất ca các ngươi cũng có ngày hôm nay."

Mỗi lần hắn dùng cái đệm mềm kia, Tiêu Nhất luôn luôn trêu chọc hắn, cũng không ngẫm lại nguyên nhân hắn dùng đến đệm mềm, là do ai làm ra.

Có chút vui vẻ.

Cửa sổ xe ngựa chưa kéo lên, những lời này của tiểu vương phi, cũng đồng thời truyền vào trong tai mấy người đi bên cạnh xe ngựa, Tiểu Ngũ và Tiêu Nhị đồng thời dừng bước, không dám lại gần xe ngựa nửa bước.

"Ngươi là vương phi bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, tất nhiên cũng là chủ tử của bọn họ, bọn họ có thể ở trước mặt bổn vương càn rỡ, nhưng không thể khinh bỉ ngươi." Lúc Quý Tiêu Hàn nói lời này, ngữ khí nghiêm túc, biểu tình lại càng nghiêm túc, khiến Tô Oản Nhan vô cùng sửng sốt.

Quý Tiêu Hàn: "..."

Quý Tiêu Hàn theo tầm mắt tiểu vương phi nhìn thoáng qua,"Không tính là phạt, cũng chỉ lĩnh ba mươi quân côn."

Ngỗng trắng vẫn luôn được an bài tốt, giống như cảm giác được nguy hiểm không hiểu sao lại tồn tại, rướn cổ,"Cạc cạc... cạc cạc..."

Mỗi một mũi tên báo thù phóng ra, trong lòng Tiêu Nhị khoái hoạt không ít, ngay cả đau đớn trên mông cũng nhẹ đi không ít.

Tiểu vương phi thật đúng là hiểu cách chọc giận chủ tử.

Tô Oản Nhan trừng to mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi,"Ngươi thật sự phạt? Là vì ta sao?"

Tô Oản Nhan trong lúc vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ xe ngựa, tò mò Quý Tiêu Hàn,"Bọn họ... Làm sao vậy?"

"Quý Tiêu Hàn, ngày thành thân ngươi còn hôn mê, ngươi có thể còn không biết, ngươi cùng ta bái đường thành thân kỳ thật không phải ngươi, là một con ngỗng trắng lớn, ngỗng trắng mập mạp, chúng ta lần này xuất hành, ta còn cố ý bảo Hòa bá mang ngươi theo. Cho nên, nghiêm túc mà nói, phu quân chân chính của ta là con ngỗng kia..." Tô Oản Nhan cố ý bày ra vẻ mặt đứng đắn, nói.

Tô Oản Nhan: "..."

Tô Oản Nhan không nghĩ tới Quý Tiêu Hàn vậy mà lại có thể vì nàng mà làm như vậy, hoá ra nàng ở trong lòng nam nhân này, còn rất có địa vị.

Tiểu Ngũ: "..."

Lúc ấy chủ tử bất đắc dĩ phải giả bộ hôn mê, không thể cùng tiểu vương phi bái đường, vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng chủ tử, kết quả, tiểu vương phi cư nhiên còn lấy con ngỗng trắng kia ra cản lời, cũng không biết ngỗng trắng còn có thể sống qua đêm nay hay không.

Sau một lúc lâu, chợt nghe thấy trong xe ngựa truyền ra thanh âm lạnh lùng của Tiêu vương gia,"Tiểu Ngũ, thông tri Hòa bá, đêm nay vương phi muốn ăn ngỗng hầm."

"Không cho phép hầm nó, đây tốt xấu gì cũng là vậy kỷ niệm tân hôn của ta và vương gia, không muốn thấy nó thì cũng phải nuôi nó." Tô Oản Nhan nhìn về phía Quý Tiêu Hàn, cười cầu tình,"Vương gia à, ngỗng lớn cũng oic như là vật đính ước của chúng ta, giữ lại đi?"

Mệnh lệnh của Tiêu vương gia, người nghe và người không nghe, đều trầm mặc, ngay cả ngỗng cũng lặng lẽ cuộn tròn. Nhưng còn cách nào khác? Ngỗng lớn nhất định trốn không thoát khỏi vận mệnh bị làm thịt của nó, trừ phi có thể có nương tử đến cứu viện nó.

Ngỗng lớn: "Cạc?"

Hòa Bá: "..."

Lúc này, ngỗng lớn bị Hoà bá xách tới, đang kêu cạc cạc loạn lên, thì thân ảnh Tô Oản Nhan xuất hiện, ngỗng lớn trừng đôi mắt nhỏ của nó lên, hận không thể khóc rống lên.

Tiêu Nhị: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận