Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 62:

Đoàn người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, một ngày ít nhất phải đi hai mươi dặm, lại đi thêm mười dặm nữa chính là thành trì kế tiếp, vừa khóéo cũng là điểm dừng chân của bọn họ.

Đương nhiên, điểm dừng chân của phạm nhân lưu đày là địa lao của huyện nha ở địa phương, đuổi toàn bộ người vào trong địa lao nhốt lại, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, sẽ dẫn người ra ngoài. Trong lúc đó, nhóm người cai ngục sẽ chịu trạch nhiệm một bữa điểm tâm cho bọn họ, về phần cơm tối, thật ngại quá, không có.

Ăn quá no, sợ phạm nhân không có việc gì lại gây chuyện!

Sau khi sai dịch bọn họ bàn giao với sai ngục địa lao, là có thể tự do hoạt động, một đường lưu đày dài đằng đẵng, khó tránh khỏi tịch mịch khó nhịn, hoa lâu là nơi nghỉ chân bọn họ thường tới nhất.

Tiết trời vào cuối thu đầu đông, địa lao các huyện nha thường thường đều không còn chỗ, phạm nhân lưu đày muốn vượt qua những thời điểm này, đều là mấy chục người chen chúc ở trong một phòng giam, đừng nói nằm xuống nghỉ ngơi, có đôi khi ngay cả phần đất trống để ngồi cũng khó có.

Khi người nhà họ Lưu, Thẩm bị nhốt vào hai gian địa lao, liền nhận được đãi ngộ tốt như vậy.

Trái lại một nhà Tiêu vương đơn đọc nhốt ở một gian lao phòng lớn nhất, bởi vì thân phận đặc thù, hơn nữa cả chủ cả tớ tổng cộng chỉ chừng ba mươi người, tuy rằng không đủ để cho người người đều có thể nằm, nhưng không gian tuyệt đối cũng đủ lớn.

Bởi vì trên đường bị sai dịch vừa đánh vừa mắng mấy lần, lần này nhìn thấy đãi ngộ tốt của Tiêu vương phủ, bọn họ cũng không dám gây chuyện nữa, hơn nữa sai ngục nơi này cũng sẽ không quan tâm sống chết của bọn họ, chỉ để ý tới việc nhốt người lại, chờ ngày mai giao người là xong việc.

Đi xe mệt nhọc một ngày, Tô Oản Nhan ngồi xe ngựa cả ngày mệt mỏi, mà những người khác thế nhưng đều đi bộ cả ngày, nàng suy nghĩ một chút, lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng từ trong ống tay áo, đưa cho Hòa bá, phân phó nói: "Mọi người hôm nay đi đường vất vả, nhờ người mua chút thịt trở về, buổi tối ăn no, ngày mai mới có sức lên đường."

Phô trương sao?

Huống chi, cỗ thân thể này của nguyên chủ cũng không thể so với mình lúc còn ở hiện đại, lúc ở tại Tô phủ tuy không được sủng ái nhưng cũng chưa từng làm qua việc nặng, lượng vận động không đủ, vẫn có thể tính là được nuông chiều.

Vương phi nương nương, tuy rằng dọc theo đường đi chủ tử đều đã chuẩn bị trước, nhưng có phải ngài cũng quá phô trương hay không?

Tô Oản Nhan đích thật ngồi tới mệt, không cự tuyệt ý tốt của Tiểu Ngũ.

Hòa bá thu thập xong giường chiếu cho Quý Tiêu Hàn rồi đi tới, khom người với Tô Oản Nhan,"Vương phi nương nương, lão nô chuẩn bị qua chỗ dai ngục mua chút đồ ăn tối trở về, Vương phi nương nương có gì muốn ăn không?"

"Vương phi nương nương, ngồi xe ngựa một ngày, mệt muốn chết rồi sao? Tiểu Ngũ xoa vai, đấm đấm chân cho ngươi." Bởi vì thân phận của bọn họ là phạm nhân lưu đày, Dung ma ma cùng Thược Dược bên cạnh Tô Oản Nhan không thể theo vào, hầu hạ ở bên người Tô Oản Nhan, vẫn chỉ có một mình Tiểu Ngũ.

Tô Oản Nhan tỏ vẻ tuyệt không phô trưởng, đừng tưởng nàng không thấy bộ dáng nịnh nọt cung kính của những sai ngục kia khi đối đãi với bọn họ, chỉ sợ, đã sớm có ám vệ đến chuẩn bị rồi đi? Không thấy dây xích phòng giam của bọn họ cũng không có cài vào, ra vào tự do hay sao?

Xe ngựa không thể so với phương tiện hiện đại của bọn họ, mặc kệ bên trong có thoải mái cỡ nào, cứ ngồi một chỗ từ sáng đến tối như vậy, thân thể tất nhiên chịu không nổi.

Tiểu Ngũ thấy Tô Oản Nhan tiến vào địa lao không muốn ngồi xuống, liền biết hiển nhiên nàng đã ngồi xe ngựa một ngày mệt mỏi, đi tới, liền giúp nàng đấm vai bóp chân.

Khóe miệng Hòa bá giật giật, hai tay tiếp nhận ngân phiếu,"Vâng, lão nô đi an bài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận