Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 340:

Ba người không còn để ý tới những thứ khác, lập tức chia ra đi tìm tiểu vương phi: "Nương nương? Người đang ở đâu?"

Tô Oản Nhan cách vị trí của bọn họ không xa, nhưng tốc độ đi xuống của ba người Tiểu Ngũ quá nhanh, chỉ kém vài giây so với thời gian nàng rơi xuống đất an toàn, ngay cả đồ vật nàng cũng chưa kịp thu lại, giờ phút này tay chân nàng luống cuống mà thu dọn đồ vật, thuận tiện làm cho quần áo của mình nhăn nheo phủ bụi.

Đợi đến khi cả người đã bẩn thỉu, tóc tai cũng rối tung, nàng mới giả vờ kêu đau: "A... Tiểu Ngũ, ta ở đây."

Tiểu Ngũ tìm tiếng chạy tới, thấy cả người tiểu vương phi bẩn thỉu tựa vào một tảng đá, bước nhanh tới, đánh giá từ trên xuống dưới một phen: "Nương nương, có chỗ nào bị thương không? Có chỗ nào bị đau không?"

Nói xong, nàng mượn thân thể mình che giấu, đưa tay vuốt ve bụng của tiểu vương phi.

Tô Oản Nhan khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, Tiêu Thập Nhất cùng Tiêu Tứ cũng chạy tới, nhìn thấy tiểu vương phi vẫn đang yên đang lành, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Nương nương, người có bị thương không?" Tiêu Thập Nhất đi lên phía trước, khom người hỏi.

Tiểu vương phi bị bắt đi, còn rơi xuống vách núi ngoài ý muốn, cho dù là cái nào cũng đủ để chủ tử lột da rút gân bọn họ.

Tiêu Tứ: "..."

Tiêu Thập Nhất không tin Tiêu Tứ, rút trường kiếm ra: "Nương nương, đừng nghe hắn ngụy biện."

Hốc mắt Tiểu Ngũ đỏ hoe: "May mắn nương nương không sao..."

Tiêu Tứ khom người: "Thỉnh nương nương chuộc tội, Tiêu Tứ tự biết lần này đã phạm phải sai lầm lớn, nhưng Tiêu Tứ thật sự không còn cách nào khác mới làm ra chuyện này, hôm nay, làm hại nương nương sa vào nguy hiểm, tất nhiên không dám đi quá giới hạn."

Vẻ mặt ba người Tiểu Ngũ đều thả lỏng, bọn họ thật sự bị dọa sợ.

Tô Oản Nhan cũng không tin Tiêu Tứ sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy, có thể để hắn làm ra chuyện đi bắt cóc nàng, chỉ sợ người ở sau lưng hắn không phải người bình thường, nhiệm vụ thất bại, cũng sẽ nằm trong dự liệu của bọn hắn.

Đặc biệt là tiểu vương phi còn mang theo tiểu chủ tử, rơi xuống từ vách đá cao như vậy... Nói thật, trái tim của Tiêu Thập Nhất vẫn luôn treo lơ lửng.

Tiêu Tứ và bọn họ đều là ám vệ do chủ tử tự tay bồi dưỡng ra, đều biết kết cục của việc phản bội chủ tử là gì, nhưng hắn vẫn làm, chứng tỏ tâm của hắn đã sớm không trung thành với chủ tử, cũng không trung thành với Ám vệ doanh.

"Ta sợ mùi máu tươi sẽ đưa những động vật khác tới, nên đã bỏ chạy, ngược lại không ngờ các ngươi sẽ tìm đến nhanh như vậy." Tô Oản Nhan không để lại dấu vết giải thích vì sao bản thân lại khoảng cách xa đại lão hổ.

"Ta không sao, con hổ ngu xuẩn kia làm đệm lưng cho ta, nó ngã chết, ta không sao." Tô Oản Nhan đương nhiên không thể nói mình có bàn tay vàng bảo mệnh, chỉ chỉ đại lão hổ đã chết ở bên kia, lòng còn sợ hãi nói.

Tiêu Thập Nhất cùng Tiểu Ngũ lập tức che ở trước người tiểu vương phi, lạnh lùng nhìn Tiêu Tứ, rất có tư thế nếu hắn dám trả lời sẽ giết chết hắn.

Tiêu Tứ thấy không ai tin, cũng không tiếp tục giả bộ nữa, hắn đứng thẳng dậy, cười cười với tiểu vương phi, nói: "Nương nương, nếu ngay cả người cũng không tin Tiêu Tứ, vậy Tiêu Tứ đắc tội rồi."

Tô Oản Nhan vỗ vỗ tay Tiểu Ngũ, nhìn về phía Tiêu Tứ đứng ở một bên: "Còn muốn bắt ta không?"

Dứt lời, trong tay Tiêu Tứ không biết từ khi nào có thêm một con dao găm, mũi dao găm ở dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy đã bôi màu đen, là có tẩm độc.

Vậy những lời mà hắn nói cũng không nên dễ dàng tin. Hiện tại hắn chính là mục tiêu mà Ám Vệ doanh và Ám Các sắp đuổi giết.

Tiêu Tứ dễ dàng nói bỏ cuộc như vậy, nói không chừng sau lưng còn có âm chiêu!

Dao găm đâm thẳng về phía mặt Tô Oản Nhan, lực đạo và tốc độ, Tô Oản Nhan không biết võ công chắc chắn là không trốn thoát, nhưng so với Tiểu Ngũ cùng Tiêu Thập Nhất đang rất sốt ruột và khiếp sợ, ngược lại Tô Oản Nhan một chút không cảm thấy kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận