Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 96:

Cánh tay không bị tháo ra? Nhưng cánh tay bị gãy rồi!

Chân không gãy? Nhưng gân chân bị cắt đứt rồi!

Cổ và đầu không phân tách? Thế nhưng, một mảnh xanh tím trên cổ kia, rõ ràng chính là đã bóp người đến hôn mê rồi!

Nàng tiêu tiền, vì muốn có một Thẩm Tín Hậu nguyên vẹn, có thể nói chuyện có thể đi lại!

Như bây giờ, cho dù có đến Tuyền Châu, đều phải có người chăm sóc...

Lưu thị giận mà không dám nói gì, vì không để cho mình hối hận, nàng gọi hạ nhân trong nhà tới, cõng Thẩm Tín Hậu trở về,"Đa tạ... Vương phi nương nương khai ân!"

Một câu nói cảm ơn này, Lưu thị nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không dùng khuôn mặt tươi cười quỳ tạ.

"Lần sau còn có loại chuyện này, nhớ tới tìm ta, người như ta tâm thiện, không nở nhìn người khác chịu khổ." Tô Oản Nhan cười híp mắt, lắc lắc eo nhỏ đi về phía xe ngựa.

Tên mu bàn tay Quý Tiêu Hàn lập tức truyền đến một cảm giác tê dại, ánh mắt nam nhân nhìn về phía Tô Oản Nhan cũng thay đổi.

"Cảm giác?" Quý Tiêu Hàn thanh âm hơi khàn, cân nhắc một chút ý của từ "cảm giác", lập tức cười cười, nhìn Tô Oản Nhan nói: "Đích xác rất có cảm giác, bản vương rất thích."

"Những thứ này, cũng không đáng bao nhiêu tiền." Quý Tiêu Hàn tùy ý lật lật khế đất và các loại ngân phiếu trên bàn nhỏ, không quá hài lòng.

Tô Oản Nhan hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt khác thường của Quý Tiêu Hàn, nàng chỉ cho rằng đôi mắt của Quý Tiêu Hàn càng ngày càng sâu thẳm, là bởi vì nghe được lời nàng nói, nàng cũng hưng phấn theo,"Có phải rất có cảm giác hay không?"

Không, sẽ không có lần sau đâu!

Nàng một người hiện đại cái xuyên sách, có đôi khi nói vội, khó tránh khỏi sẽ không tự giác nhảy ra một ít từ của hiện đại, cũng may Quý Tiêu Hàn nghe được, nhưng cũng sẽ không hỏi nhiều, chính hắn liền có thể suy nghĩ minh bạch.

Lưu thị: "..."

Tô Oản Nhan nháy mắt mấy cái, như thế nào cảm giác sau lưng hơi lạnh?

"Ha ha..." Nhìn Lưu thị bước từng bước trở về, Tô Oản Nhan ngồi trong xe ngựa cười đến ngã trái ngã phải.

Lần sau?

"Hơn nữa, cái này, cái này, còn có cái này, mấy cửa hàng này, đều là cửa hàng trong tay Thái tử, vừa vặn có thể dùng làm nơi để ngươi dừng chân và an bài ám vệ ở hoàng thành, cẩu hoàng đế tuyệt đối không nghĩ tới, người của ngươi, lại ẩn nấp trong cửa hàng của nhỉ tử hắn."

Tô Oản Nhan lắc đầu,"Khẩn trương ngược lại không có, chỉ là trong lòng rất không yên. Sau khi mẫu thân qua đời, lúc ta thương tâm quá, đã nói một ít lời không dễ nghe với ngoại tổ phụ và hai cữu cữu, nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ lui tới với ngoại tổ phụ và hai vị cữu cữu. ."

"Vậy là được rồi, của cải của Thẩm gia mặc dù không nhiều, nhưng trên danh nghĩa của bọn họ vẫn có mấy cửa hàng, cũng coi là buôn may bán đắt, hơn nữa..." Tô Oản Nhan thần bí tiến lại gần, hoàn toàn không chú ý tới, tóc của nàng từ đầu vai chảy xuống, vừa vặn rơi vào mu bàn tay của Quý Tiêu Hàn.

Nguyên chủ vốn không hiểu rõ, lúc trước Mạnh Cẩm Vi chết, nguyên chủ trách này lại trách kia, cuối cùng, ngay cả một nhà ngoại tổ phụ có thể giúp nàng chống lưng cũng oán trách, nhiều năm như vậy, nguyên chủ lại nhẫn tâm, không hề có ý muốn qua lại lui tới, tự mình cứng rắn chặt đứt đoạn thân thích này.

Lại nói, Quý Tiêu Hàn nói "cảm giác", cùng "cảm giác" nàng nói, là cùng một ý sao?

Quý Tiêu Hàn thấy tiểu vương phi đỏ mặt, lúc này mới nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, đúng lúc thay đổi đề tài,"Đêm nay phải đến nhà ngoại tổ phụ của ngươi, có căng thẳng không?"

Quả thực quá ngốc!

Quý Tiêu Hàn gật gật đầu, đời trước sau khi hắn làm hoàng đế, đã từng phái người điều tra qua sự tình của Tô Oản Nhan một lần, những thú mà nàng nói, hắn đều biết, cho nên, lần này tới Mạnh gia, hắn mới có thể đưa nàng đi.

Sau khi nguyên chủ đi theo Quý Tiêu Hàn cùng nhau lưu đày, một người đêm khuya yên tĩnh ngồi ngắm trăng, nhớ đến Mạnh gia, chỉ là, khi đó nguyên chủ chỉ là một pháo hôi, rất nhanh sẽ lĩnh cơm hộp, nói cái gì cũng đã muộn.

Nếu như nàng còn có một nhà ngoại tổ phụ làm chỗ dựa cho nàng, thì sao cuộc sống ở Tô gia lại có thể gian nan như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận