Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 123:

Hắn ngay cả quan phủ bên kia, cũng không nỡ động đến những thứ này, hôm nay, thoáng cái tổn thất một nửa, có thể nào không đau lòng được.

Tô Oản Nhan làm bộ làm tịch mà chọn lựa, quả nhiên nói giữ lời chỉ mang đi một nửa đồ tốt, nàng còn để cho Ngưu Quảng quay đầu xác nhận lại một lần, sau đó, mới để cho người mang theo Ngưu Quảng rời đi.

Đồ vật cầm đến tay, bọn họ cũng chuẩn bị đi, Tiểu Ngũ cầm trong tay bảo bối nhuyễn giáp kim ti của Ngưu Quảng, còn Tô Oản Nhan thì đi cuối cùng.

Nàng thừa dịp đóng cửa không ai chú ý, cổ tay vừa xoay, lòng bàn tay vừa lật, cùng lúc cửa đóng lại, những thứ tốt còn lại bên trong lặng lẽ biến mất tại chỗ.

Tô Oản Nhan thật đúng là nói giữ lời, lấy được đồ vật, nàng cũng không nhiều lời, cũng không còn truy cấu mấy tên Cẩu Đản bị trói, mang theo người, thống khoái rời đi.

Ngưu Quảng nhìn đoàn người Tiêu vương phi rời đi, bất chấp hai tay bị bó chật vật, đặt mông ngồi dưới đất, thở dốc, các huynh đệ khác cũng thả lỏng theo.

Tất cả bọn họ đều cho rằng trại Hắc Phong đã tránh thoát một kiếp, lại không biết, kiếp nạn chân chính là ở phía sau.

Tô Oản Nhan thuận lợi vớt được một loạt thứ tốt, tâm tình đặc biệt tốt, dọc theo đường đi nàng cũng không động vào đồ vật trong không gian, có Quý Tiêu Hàn ở bên cạnh, nàng cho dù có tâm muốn biểu hiện chỗ đặc biệt của mình, cũng không thể quá trực tiếp, ở trước mặt Quý Tiêu Hàn, trực tiếp biến ra đồ vật một đống đồ vật.

Mặt khác là, cho dù thần kinh của nàng cả ngày căng thẳng, thời khắc chú ý cũng vô dụng, bởi vì, nơi này ngoại trừ người bình thường không biết khinh công giống nàng, thì nàng căn bản không cảm nhận được khí tức của những người có nội lực biết khinh công kia.

Mẹ nó quá nghẹn khuất!

Thật đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt người của trại Hắc Phong?

Đừng nói những ám vệ võ nghệ siêu quần kia, chính là đại thúc trung niên như Hòa bá, chỉ cần hắn cố ý thu liễm khí tức, nàng đều không cảm nhận được sự xuất hiện của hắn.

Cũng không biết có phải Quý Tiêu Hàn nhìn ra cái gì hay không, nàng cứ như vậy ban đêm xông vào trại Hắc Phong, hắn vậy mà một chữ cũng không nói.

Tô Oản Nhan tỉ mỉ đếm người giấu ở trên cây, tổng cộng có năm người, khí tức thu liễm không nghe được, nhưng bọn họ lại cố ý lộ ra ánh kiếm cho nàng xem, và cả Tiểu Ngũ không có phản ứng gì bên cạnh nhìn nữa, mấy người này hẳn là Quý Tiêu Hàn phái tới.

Hơn nữa, có nhiều thứ, ở trong không gian còn có đồ vật nàng thu thập được ở kiếp trước, tình cảm không sâu, cũng không tiện lấy ra.

Tô Oản Nhan nàng đời trước tốt xấu gì cũng đường đường là một đặc công, vũ lực giá trị không tính là cao, nhưng năng lực cũng coi như xuất chúng, nhưng, tới nơi này, tiếp quản thân thể này, nàng cư nhiên...

Tô Oản Nhan một bên đi ra ngoài, một bên suy nghĩ sự tình, đột nhiên, khóe mắt của nàng thấy được trên thân cây nào đó có một vệt ánh sáng, đó là... Ánh trăng phản quang ở trên thân kiếm?!

Cho nên, có cơ hội mà đám ngu trại Hắc Phong này đưa tới, Tô Oản Nhan tất nhiên không muốn bỏ qua.

Đây cũng là lý do nàng ngay từ đêm đầu lúc thăm dò phủ Tiêu vương, lựa chọn trực tiếp gõ cửa, mà không phải trèo tường lẻn vào.

Lúc bọn họ đi đến chân núi, trong núi đột nhiên nổi lên ánh lửa, cẩn thận phân biệt vị trí, dường như là hướng của trại Hắc Phong.

Tô Oản Nhan từ lúc xuyên tới thế giới này, đã buông tha thân phận đặc công đời trước, hơn nữa nguy hiểm của nàng, cho tới bây giờ cũng không có khả năng đến từ ám sát, nên nàng không cần mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.

Tô Oản Nhan cũng làm bộ mình không phát hiện cái gì, vẫn cứ đi tiếp, chờ đến khi đi ra được một đoạn, quay đầu lại đều không thể nhìn thấy nóc nhà trại Hắc Phong, nhưng vẫn nghe được tiếng chém giết lúc xa lúc gần và tiếng kêu thảm thiết.

Nếu không phải là trong không gian có mấy át chủ bài mạnh mẽ, thì nàng thật đúng là khó có thể ở cổ đại lăn lộn ra cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận