Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 330:

Lúc này xem ra, Ám các các chủ có thể tự mình ra mặt bảo vệ Tiêu vương phi, nói rõ rằng chuyện ám sát Tiêu vương phi này, giá cả còn phải bàn bạc lại. Dù sao nếu muốn ám sát hoặc bắt sống Tiêu vương phi, nhiệm vụ này chỉ sợ là khó khăn nhất trong lịch sử.

Tiêu Thập Nhất nhìn mọi người sắc mặt khác nhau, ánh mắt sắc bén đảo qua trên mặt mỗi người,"Các vị, an toàn của Tiêu vương phi hiện giờ là do Ám Các chúng ta tiếp nhận. Coi như nể mặt ta, nhanh chóng rời đi, Tiêu vương phi có thể bỏ qua chuyện cũ, không làm khó dễ các ngươi. Nhưng nếu ai còn muốn tới gần một bước, cũng đừng trách thủ hạ của ta không lưu tình."

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Giết nhiều người của bọn họ như vậy, này còn khuyên bọn họ rời đi? Vậy đồng bọn của bọn họ còn không phải là hi sinh vô ích sao?

Lại nói, nếu đã xông vào, ai sẽ từ bỏ nhiệm vụ sắp tới tay?

Vừa rồi là bọn họ phân tán đánh nhau mới có thể mắc mưu, tử thương phân nửa. Nhưng nếu bọn họ quyết ăn cả ngã về không, không nói bắt sống Tiêu vương phi, chính là có làm bị thương Tiêu vương phi thì trở về cũng vẫn có thể lĩnh thưởng. Tiền tài động lòng người, huống chi, người đặt hàng treo thưởng thật sự quá nhiều.

"Các chủ. Ngài cũng đừng trách tội. Chúng ta cũng là vì kiếm miếng cơm ăn. Những năm này, thế lực giang hồ càng ngày càng suy yếu, cuộc sống của cúng ta cũng càng ngày càng không dễ chịu. Hôm nay thật vất vả mới có người ra đơn hàng lớn như vậy, cho dù chúng ta không làm cũng có người khác tới làm. Đắc tội, đắc tội."

Trên tay Tiểu Ngũ không biết từ lúc nào đã có thêm một món vũ khí toàn thân màu đen, nhìn bộ dáng giống như hỏa thương Tây Vực? Khẩu súng màu đen nhắm ngay người vừa trả lười, giọng nói lạnh lùng vang lên,"Nếu không đàm phán được, vậy thì đánh tiếp đi!"

vốn mọi người nghe những lời này của Tiểu Ngũ liền cảm thấy không thoải mái trong lòng nhưng khi nhìn thấy vũ khí trong tay nàng vậy mà là một khẩu hỏa thương Tây Vực, sắc mặt liền thay đổi.

Những người khác lại càng sợ tới mức không dám thở mạnh. Ngay cả đi xem đồng bọn ngã xuống kia còn sống hay đã chết cũng không có dũng khí.

Tiểu Ngũ nhìn mọi người, lạnh lùng nói,"Ngại quá! Thứ này thỉnh thoảng mới lấy ra đùa giỡn, trong lúc nhất thời không tìm được cảm giác nên thất thủ. Các ngươi đừng để ý, ta lại mở súng, cam đoan không đánh chết các ngươi ngay lập tức."

"Các chủ... có chuyện gì từ từ nói! Từ từ nói!" Đối mặt với việc thực lực thua kém nhiều, có người lập tức sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, những người khác tất cả đều an tĩnh nhu thuận đứng ở nơi đó, giống như đám quạ đen bị rút lưỡi.

Dù cho ai bị ba khẩu hỏa thương Tây Vực đen kịt nhắm ngay vào, trên mặt đất còn nằm vài thi thể là vết xe đổ mới mẻ, sẽ không hốt hoảng.

Tiêu Thập Tam nhìn thi thể trên mặt đất, có chút nóng lòng,"Oa! Uy lực lớn như vậy sao? Ta cũng tới thử xem!"

Càng làm cho thần hồn bọn họ run rẩy chính là, không chỉ Tiểu Ngũ cầm hỏa thương Tây Vực nhắm vào bọn họ mà Tiêu Thập Nhất và Tiêu Thập Tam đang đứng ngay bên cạnh nàng cũng đồng dạng rút từ ngực ra một khẩu hỏa Thương Tây Vực.

Mọi người,"..."

Đây đâu phải là tiếp tục đánh? Đây rõ ràng là đơn phương giết tiếp nha!

Động tác đều nhịp kia phảng phất như treo một thanh đao trên đầu bọn họ, mà thanh đao đang sắp sửa rơi xuống.

Trong ánh mắt Tiểu Ngũ nhìn bọn họ mang theo châm chọc. Muốn người khác tôn ngươi, kính ngươi, sợ ngươi thì cách tốt nhất chính là giết gà dọa khỉ. Nếu như trên mặt đất có nhiều thi thể như vậy cũng không thể làm cho bọn họ tỉnh táo, vậy thì lại một lần nữa cho bọn họ vào hoàn cảnh.

Một súng mất mạng luôn kỳ thật mới là may mắn nhất đi! Sẽ đau đớn như thế nào nếu như bị một súng mà không chết? Nhìn mình chảy máu mà chết sao?

Tiểu Ngũ mặc kệ đám người đang sợ hãi này, không nói hai lời bắn một phát súng về phía người lên tiếng kia. Người nọ ngay cả một câu giải thích cũng không nói ra được liền trực tiếp đăng ký một danh ngạch đầu thai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận