Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 171:

"Cẩu hoàng đế không làm cũng không phải chỉ một năm hai năm, kết quả người khổ nhất vẫn là dân chúng, vậy ngươi muốn giúp họ sao?" Tô Oản Nhan nhìn bộ dáng thản nhiên của Quý Tiêu Hàn, nàng hỏi.

"Trấn Phú Xuyên có cửa hàng của bổn vương, quản sự của cửa hàng cũng đã chuẩn bị lương thực trước, mấy ngày trước đã bắt đầu phát cháo ở cửa thành, bất quá cũng chỉ có thể cam đoan lưu dân không bị chết đói, mấu chốt vẫn phải do quan phủ ra mặt." Quý Tiêu Hàn nhìn đội ngũ dừng lại, lấy ra ngọc bội tùy thân, gọi Tiêu Nhị,"Cầm ngọc bội của bổn vương, lệnh cho quan viên trấn Phú Xuyên mở cửa thành, an trí lưu dân thích đáng, tất cả tổn phí sẽ do phủ Tiêu vương chi trả."

Tiêu Nhị lập tức lĩnh mệnh mà đi,"Vâng."

Tô Oản Nhan có chút khiếp sợ, không nghĩ tới Quý Tiêu Hàn cư nhiên khí phách như vậy,"Toàn bộ chi phí đều do phủ Tiêu vương chi trả?"

Quý Tiêu Hàn giơ tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của tiểu vương phi,"Vương phi không cần lo lắng, số tiền này bản vương vẫn có. Yên tâm đi, bản vương cho dù nghèo túng, nhưng những quan viên địa phương này cũng không dám không nghe lời."

Tô Oản Nhan gật đầu, nàng tất nhiên sẽ yên tâm, Quý Tiêu Hàn ở trong lòng bách tính Đại Chu quốc, địa vị đã vượt xa cẩu hoàng đế, đây cũng là một trong những nguyên nhân cẩu hoàng đế luôn nhìn không vừa mắt Quý Tiêu Hàn, hắn chẳng những có công cao chấn chủ, tay cầm mười vạn quân quyền, mà còn được lòng dân hơn cẩu hoàng đế, người như Quý Tiêu Hàn, cẩu hoàng đế hận không thể phán quyết trảm tại chỗ ngay lập tức, nhưng hắn lại không dám làm như vậy, chỉ có thể dùng những thủ đoạn nhỏ này giày vò Quý Tiêu Hàn.

Nhưng không biết, thủ đoạn như vậy chẳng những không thể chèn ép Quý Tiêu Hàn, còn đưa lên cho Quý Tiêu Hàn một lý do tốt bức cung thoái vị, thậm chí ở trong lòng dân chúng, cho dù Quý Tiêu Hàn gặp khó lại càng được vạn dân kính ngưỡng, lần này mở cửa thành an trí lưu dân, mở kho cứu tế, chính là một cơ hội biểu hiện tốt nhất.

Đội ngũ lưu đày dừng lại, bọn họ bên này cũng dứt khoát dừng lại, Dung ma ma chỉ huy mấy hộ vệ dựng nồi nhóm lửa, chuẩn bị làm bữa tối.

Bọn Hòa bá nghe vậy, đều rất vui vẻ, vì tránh phiền toái không cần thiết, Thúc Minh Viễn dự định suốt đêm mang theo đội ngũ lưu đày rời khỏi trấn Phú Xuyên, đi đến thành trấn tiếp theo để nghỉ ngơi và hồi phục.

Lúc lưu dân bạo động, cũng không nên giảng đạo lý gì đó, nhìn thấy cái gì cướp cái gì, hơn nữa đội ngũ lưu đày của bọn họ nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ là mục tiêu tập kích của lưu dân.

Ý định ban đầu của Hòa bá chỉ là muốn cho Thúc Minh Viễn đang lo lắng một liều thuốc an thần, có lẽ hắn vẫn chưa rõ ràng, nhưng ai cũng không nghĩ tới, một câu "đừng cho cơn mưa to như lần trước đến" của Hoà bá, thiếu chút đã tiễn hai vị chủ tử của hắn đi.

Hòa bá cười híp mắt, cũng không nói ra tin tức chủ tử đã có an bài với Thúc Minh Viễn,"Ngươi cũng đừng gấp, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sự tình sẽ có chuyển biến, chỉ cần trời cao có mắt, đừng cho mưa to như lần trước, chờ lưu dân tự mình tìm được đường ra, tất nhiên sẽ giải tán."

"Hòa tổng quản, ta cũng không giấu diếm ngài, tình huống của trấn Phú Xuyên không tính là tốt, thái độ đó của quan phủ là muốn mặc kệ lưu dân, tùy ý những người đó tự sinh tự diệt, hết lần này tới lần khác nếu chúng ta nếu muốn thuận lợi thông qua trấn Phú Xuyên, đều phải đụng độ với bọn họ." Thúc Minh Viễn vẻ mặt sầu khổ.

Tiêu Nhị quay lại với tốc độ rất nhanh, cửa thành trấn Phú Xuyên đã mở ra, quan viên huyện nha Phú Xuyên tự mình dẫn quản sự của cửa hàng cùng đi ra cửa thành, phát cháo, an trí, điều hành, sự tình đang tiến hành có trật tự.

Thúc Minh Viễn nhìn thấy người của phủ Tiêu vương đúng lúc đi tới, liền đi tới hàn huyên với Hòa bá, đề tài hai người nói nhiều nhất, chính là lưu dân bạo động mà bọn họ sắp gặp phải.

Đang lúc bọn họ mò mẫm chạy đi, bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, chiếu sáng con đường phía trước của bọn họ, dưới ánh sáng yếu ớt, quan đạo bên cạnh rừng cây nhỏ, vây quanh... Đều là nưu dân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận