Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 151:

Tất cả mọi người đồng loạt quay người, từ trên cao nhìn xuống, mọi người lập tức kinh hãi đến mức khắp người toát từng đợt mồ hôi lạnh.

Con đường đê bên bờ sông bọn họ vừa đi qua, bị chìm trong nước.

"Tiểu thư!"

"Vương phi nương nương!"

Thược Dược và Dung ma ma đang tựa người trong xe ngựa, ló đầu thấy cảnh tượng như vậy, khóe mắt dường như muốn nứt ra, hai nàng không màng mưa to ngoài xe, lập tức muốn lao xuống cứu người.

Đê đập bị phá hủy, nước sông lập tức mãnh liệt tràn vào chỗ trũng, mà chỗ trúng kia, chính là nơi đoàn người của Tiêu vương gia còn rơi lại ở phía sau đội ngũ lưu đày.

Nước sông vỡ đê, cho dù bản lĩnh của Tiêu vương gia lớn tới đâu, sức người làm sao có thể chống lại nước lũ tràn lan như vậy?

Tiêu Thập Lục một tay bắt lấy Dung ma ma, một tay lại ngăn cản Thược Dược, giọng nói hơi lớn một chút,"Đều đừng qua đó, vương gia sẽ không sao."

Trong lúc nhất thời hai người không nói gì, chỉ đành ngồi trong xe ngựa hết nhìn đông tới nhìn tây, nôn nóng chờ đợi.

Các hộ vệ đi ở bên bờ sông cùng lúc phi thân rút lui, chỉ để lại xe ngựa của Quý Tiêu Hàn và Tô Oản Nhan, còn có xe ngựa của ba người Tô Dung Yên đi theo không xa không gần ở lại nơi đó, sau đó, trong tiếng thét chói tai của Tô Dung Yên và ma ma, cùng nhau bị nước sông nuốt chửng.

Thược Dược cũng phụ họa theo,"Vừa nghe, liền cảm thấy rất nguy hiểm."

"Chủ tử." Tiêu Nhất và Tiêu Nhị ở hai nơi trước và sau xe ngựa của Tô Oản Nhan đồng thời lên tiếng, cùng với giọng nói của bọn họ vang lên, đê đập bên bờ sông nháy mắt đổ sụp xuống, nước sông ập vào.

Tiêu Thập Lục đau đến mức nổi rõ gân xanh ở thái dương, nhưng vẫn không buông tay, hắn mỗi tay một người, trực tiếp xách người trở về trong xe ngựa, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc, nói với các nàng,"Nghe đây, nếu các ngươi muốn vương gia và vương phi nương nương an toàn thoát thân, thì ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, đừng qua đó gây thêm phiền phức. Bằng không, nếu vương gia và vương phi nương nương có bất trắc gì, các ngươi cũng không có chỗ mà khóc!"

Tô Oản Nhan được Quý Tiêu Hàn ôm bay đến trên cành cây cách đó không xa, nhìn ba người Tô Dung Yên đang đạp nước, tâm trạng không khỏi phấn khởi.

Không biết trên mặt Thược Dược và Dung ma ma là nước mưa hay nước mắt, tuổi Thược Dược còn nhỏ, tính cách cũng nóng nảy, nghe Tiêu Thập Lục lúc này còn muốn lừa dối người khác, thoát không nổi sự kìm hãm, nàng cúi đầu, cắn một miếng trên cánh tay của Tiêu Thập Lục.

Quý Tiêu Hàn ôm lấy Tô Oản Nhan, một bước nhẹ bẫng, nhanh chóng thoát khỏi xe ngựa, tốc độ của bọn họ rất nhanh, Tô Oản Nhan ở trong trải nghiệm được Quý Tiêu Hàn ôm bay lên, còn không quên thừa dịp mọi người không chú ý, dùng nước sông che phủ toàn bộ xe ngựa của bọn họ, thần không biết quỷ không hay thu vào không gian.

Lời này của Tiêu Thập Lục thành công dọa sợ Thược Dược và Dung ma ma, các nàng sững sở ở nơi đó, không khóc, cũng không hỏi, sau một lúc lâu, Dung ma ma mới nhỏ giọng hỏi Tiêu Thập Lục,"Thập Lục, thật sự... thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

Tê -

——

Nhưng, tất cả lực chú ý của Tô Oản Nhan đều ở trên người Tô Dung Yên đang đạp nước, căn bản không phát hiện, còn vặn vẹo thân thể, ló đầu nhìn xuống dưới tàng cây.

Tiêu Thập Lục đỡ trán,"Các ngươi an tâm chờ, vương gia và vương phi nương nương đã có chuẩn bị từ trước, bằng không, ta thân là hộ vệ của vương gia, có thể bình tĩnh đứng ở chỗ này sao?"

Ánh mắt Quý Tiêu Hàn tối sầm lại, trong giọng nói lộ ra vài phần khó nhẫn,"Nếu chỉ một mình Tô Dung Yên, e rằng nàng rất khó cứu, nhưng công phu của phu xe lão Lục không tệ, còn có người âm thầm bảo vệ nàng, cùng nàng chỉ nếm chút khổ sở, có thể bò dậy."

Xe ngựa ở cổ đại chính là phương tiện giao thông quan trọng, cứ lãng phí như vậy rất đáng tiếc.

"Ai, ngươi nói xem, lần này Tô Dung Yên... liệu có chết đuối hay không?" Tô Oản Nhan vẫn được Quý Tiêu Hàn ôm lấy, thân thể hai người dường như gắt gao dán vào nhau, thân cây không sần sùi, thậm chí nam nhân còn sợ chân nàng đứng không vững, trực tiếp để tiểu vương phi ngồi ở bắp đùi của mình, sự tiếp xúc thân mật khăng khít này, lại quá mập mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận