Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 255:

Nhưng hai ngày trôi qua, giọng nói của nàng đã sớm khàn khàn, giờ phút này kêu lên nghe ở trong tai nam nhân phía sau, chỉ có hờn dỗi và uất phục.

"Bảo bối, đừng nôn nóng!" Giọng nói của Quý Tiêu Hàn cũng trầm thấp khàn đục như vậy, giọng nói tràn ngập tình dục mang theo sự gợi cảm quyến rũ, Tô Oản Nhan thật sự chịu không nổi, cuối cùng đưa ra cam kết mà nam nhân muốn.

"Ô ô... A! Ta không chạy! Tuyệt đối không rời khỏi Tuyền Châu... Chờ người, khụ! Chờ người trở về!"

Khiến tiểu vương phi quật cường và giảo hoạt khuất phục, cuối cùng lại là thể lực khủng bố của nam nhân!

Một đời lẫy lừng! Cứ như vậy bị tên cẩu nam nhân Quý Tiêu Hàn này bẻ gãy thành từng mảnh nhỏ.

Sau cùng, tiểu vương phi "hoàn toàn bại trận" lại hôn mê, lúc này, nam nhân ôm lấy nàng, cuối cùng đại phát từ bi buông tha nàng, ôm nàng ở trong ngực, một bàn tay vuốt ve bờ lưng trần trụi run rẩy của nàng, một bàn tay lau mồ hôi ướt đẫm chảy trên trán nàng, một lát sau, Quý Tiêu Hàn cất giọng,"Tiểu Ngũ, chuẩn bị nước."

Hai ngày hai đêm này, đừng nói tiểu vương phi trải qua gian nan, mà Tiểu Ngũ và Thược Dược - hai nha hoàn bên người, cũng vô cùng khó qua, không có lòng dạ nào khác, chủ tử của các nàng thật sự quá biến thái.

Ngoại trừ ăn cơm và chuẩn bị nước, trong phòng không có lúc nào là không truyền ra âm thanh mập mờ vừa ngọt ngào vừa mắc cỡ, sợ tới mức các nàng quét sạch người của những phòng khác trên lầu hai, sợ rằng đợi đến khi tiểu vương phi tỉnh lại quá nhiều người sẽ xấu hổ buồn bực, các nàng cũng không dám dựa vào phòng quá gần, mỗi lần chủ tử phân phó, đều gọi bằng nội lực.

Nhẹ nhàng đặt tiểu vương phi xuống, tấm chăn mỏng che lại bờ vai trần trụi của nàng, ngón cái của Quý Tiêu Hàn vuốt ve ở trên mặt một hồi, mới đứng dậy mặc quần áo, sau đó rời khỏi phòng.

"Chủ tử."

Tô Oản Nhan lại không tin cẩu nam nhân này, vẫn cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ chờ một hồi lâu, cảm nhận được bàn tay của nam nhân trượt qua trượt lại trên người mình quả thực chỉ là đang giúp nàng rửa sạch, cũng không làm bất cứ hành động quá phận nào nữa, mới nghiêng đầu, một lần nữa mặc kệ lý trí của mình mà ngủ thiếp đi.

"Chủ tử."

Ngón tay nam nhân mang theo vết chai mỏng, khi trượt lên trượt xuống trên thân thể của Tô Oản Nhan, tạo ra rung động khác, Tô Oản Nhan mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã nói: "Đừng..."

Quý Tiêu Hàn ôm thân thể mềm mại dựa sát vào ngực, thần sắc trên mặt là sự thỏa mãn xưa nay chưa từng có, rửa qua loa thân thể của mình,"Ào" một cái, nam nhân lại lần nữa ôm tiểu vương phi đứng dậy từ trong nước, trở về giường, chiếc giường hỗn độn đã được đám người Tiểu Ngũ thu dọn sạch sẽ, chăn đệm cũng thay mới.

Nghe lệnh, Tiểu Ngũ và Thược Dược cúi đầu, yên lặng mà cung kính đổ nước nóng vào thau tắm, trên giường không có tiếng động, nhưng hai người cũng không dám phát ra âm thanh, quy củ lui ra ngoài, một lần nữa giả bộ không nhìn thấy chiếc yếm nhỏ tơ đỏ rơi trên giường.

Bốn người bước lên trước, chờ Tiêu vương gia phân phó.

Khóe miệng Quý Tiêu Hàn nở nụ cười trầm thấp, hắn cúi người dán vào bên tai của tiểu vương phi, nói giọng khàn khàn: "Được, không làm gì nàng, an tâm ngủ đi!"

Sau khi đám người lui ra ngoài, Quý Tiêu Hàn mới xốc chăn lên, nhấc bổng cơ thể trần trụi của tiểu vương phi, bước nhanh tới thau tắm, ôm người chìm vào trong nước, dịu dàng tinh tế giúp tiểu vương phi rửa sạch thân thể trước.

Đám người Tiêu Nhất, Tiêu Nhị, Tiểu Ngũ và Thược Dược đứng trên hành lang dài cách đó không xa, bọn họ nhìn thấy chủ tử cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, không biết tại sao lại nhao nhao rơi nước mắt đồng tình với tiểu vương phi, thể lực khủng bố của vị vương gia đanh thép rong ruổi sa trường đó, đừng nói đến một nữ tử yếu đuối như tiểu vương phi, ngay cả quân địch trên chiến trường cũng vô cùng kiêng dè.

Quý Tiêu Hàn nhìn về phía Thược Dược,"Chuẩn bị cho vương phi nhiều món nàng thích ăn, chờ nàng tỉnh lại, hầu hạ nàng ăn nhiều một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận