Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 58:

Tiểu Ngũ là nữ tử duy nhất trong đoàn người bọn họ, nhưng nàng xuất thân từ Ám Vệ doanh, tất nhiên cũng không ngại việc đi đường, còn có tinh lực giúp Hòa bá chuẩn bị một đường.

Tô Oản Nhan ngồi ở trong xe ngựa, cho dù mặt đối mặt với phu quân đang hôn mê, nàng cũng khó nén cảm xúc mênh mông.

"Ta tự do! Ta có thể tính là tự do rồi!"

Ai u, tuy rằng nàng xuyên tới nơi này không được mấy ngày, nhưng cứ phải đối mặt với mấy chuyện lục đục kia thật sự là nghẹn khuất a, còn phải thời khắc chú ý không để người khác phát hiện nàng khác thường, chỉ là nàng cũng không thế nào thời thời khắc khắc duy trì nhân thiết được.

Nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng nàng cũng được thoát ly hoàng thành, sắp mở ra phó bản lưu đày.

Hơn nữa, nàng còn có thể hưởng ké hào quang của Quý Tiêu Hàn, theo hắn cùng ngồi trong xe ngựa, nghĩ như thế nào cũng giống như đang đi du lịch.

Một canh giờ sau, đại đội mới chỉ ra khỏi hoàng thành không đến năm dặm, lấy tốc độ chậm rì rì này, sắp làm Tô Oản Nhan mệt rồi, nàng đã hẹn với Dung ma ma cùng Thược Dược ở Thập Lý Đình, chiếu theo tốc độ này chỉ sợ trời tối cũng chưa tới được?

Thay đổi tư thế ngồi, Tô Oản Nhan nhàm chán ngáp một cái, không ai nói chuyện, nàng đưa tay, chọc chọc khuôn mặt tuấn tú của Quý Tiêu Hàn, thấp giọng nói: "Này? Quý Tiêu Hàn, lúc nào thì độc trên người ngươi mới có thể giải a? Ta đều đã cống hiến phương thuốc giải độc, chỉ còn mỗi chuyện phối thuốc, hẳn là rất nhanh ngươi có thể tỉnh lại đi?"

Nàng thích ăn bánh hạt dẻ sao?

Quý Tiêu Hàn: "..."

Tô Oản Nhan không biết suy nghĩ trong lòng Quý Tiêu Hàn, nói xong, nàng liền nói đến Dung ma ma cùng Thược Dược,"Cũng không biết các nàng có an toàn đến Thập Lý Đình chờ chúng ta hay không, chân Dung ma ma vừa đến trời lạnh sẽ phát tật, liệu nàng có biết mà chuẩn bị đồ giữ ấm cho bản thân hay không. Thược Dược thích ăn bánh hoa quế, nha đầu này sẽ không phải chỉ lo chuẩn bị bánh hạt dẻ cho ta đó chứ?"

Tô Oản Nhan nói xong lại thấy có chút đói bụng, lập tức từ trong ống tay áo, trên thực tế là từ trong không gian lấy ra một miếng bánh hạt dẻ,"Hắc hắc, không mang theo cũng không sao, ta tự chuẩn bị trước."

Chỉ cần ra khỏi phạm vi hoàng thành, cho dù đã có ám vệ sớm thanh lý tràng diện, chỉ sợ sát thủ vẫn sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Cũng không biết lần áp giải này, còn có thể sống sót trở về hay không?

Quý Tiêu Hàn: "..."

Tiểu Ngũ vẫn theo sát bên cạnh xe ngựa, thân xe làm rất tinh xảo, vẫn luôn có thanh âm nhợt nhạt truyền ra, tiểu vương phi giấu đồ trên người, căn bản không có ý định gạt bọn họ, cứ như vậy lấy ra trước mặt chủ tử, cũng không sợ dọa đến chủ tử.

Hắn chọn lựa ra ba mươi hộ vệ, đều là hộ vệ thiếp thân của hắn trong quân doanh, nhiệm vụ của bọn họ cũng giống với Tiểu Ngũ, đều là bảo vệ Tiêu vương phi, đời này, dù nói gì hắn cũng muốn dẫn theo nữ nhân này bình yên tới Tuyền Châu, đời trước nàng liều chết cứu hắn, đời này nàng chính là thê tử duy nhất của hắn.

Nếu không phải Quý Tiêu Hàn còn cần duy trì trạng thái hôn mê, mê hoặc những người âm thầm theo dõi bọn họ, hắn thật sự rất muốn cầm lấy ngón tay đang loạn động trên mặt hắn của nữ nhân này, nói cho nàng biết, cho dù có phương thuốc giải độc, muốn phối chế ra giải dược cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, huống chi lần này bọn họ đi tới Tuyền Châu, trên đường tất sẽ không an bình.

Nếu nha đầu nhà nàng không chuẩn bị cho nàng, đợi đến thành trì kế tiếp, lại sai người mua về nhiều một chút.

Sai dịch áp giải bọn họ lần này có tổng cộng mười người, nhà đều ở hoàng thành, nhìn đoàn người Tiêu vương phủ một đường đi ở phía sau đội ngũ, cùng những hộ vệ kia còn mang dáng vẻ như gặp đại địch, bọn họ đều yên lặng cắn răng, nếu có thể sớm nhận được tin tức phạm nhân lưu vong trong lần áp giải này, có người của Tiêu vương phủ, coi như có tìm lý do thiếu uy tín như cưới tức phụ sinh con, bọn họ cũng phải điều ca cho được.

Quý Tiêu Hàn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận