Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 237:

"Các ngươi... Này này này, đừng đi mà!" Ba thiếp thất luống cuống, thế này thì các nàng phải giải thích với lão gia thế nào đây?

Tuy nhiên, các nàng càng cố gắng ngăn cản thì nhóm người đó càng bỏ đi nhanh hơn, một lúc sau, trước cửa tửu lâu Minh Nguyệt, cũng chỉ còn lại mấy người Tiêu Nhất và người của Viên phủ đang nhìn nhau.

Ba thiếp thất khóc không ra nước mắt, các nàng đều đều là những nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt, căn bản không thấy rõ làm thế nào mà tờ ngân phiếu vừa rồi còn ở trong tay lại không cánh mà bay.

"Các ngươi... Vừa rồi có nhìn thấy ai cướp ngân phiếu của chúng ta không?"

Mấy người Tiêu Nhất và Thịnh Diệu Ý đồng loạt lắc đầu,"Không có!"

Mà mười vạn lượng ngân phiếu biến mất kia lúc này đã lại rơi vào trong tay tiểu vương phi, nàng vui vẻ đếm mười vạn lượng trong tay, nhìn đám người Viên phủ dưới lầu đều đặc biệt thuận mắt.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ do tiểu vương phi giao phó, đám người Tiêu Nhất không còn ý định đối phó với những người này nữa mà vừa dùng lời dụ dỗ, vừa dọa nạt đuổi bọn họ đi.

Trở lại tửu lâu, Thịnh Diệu Ý được Tiêu Nhất dẫn lên lầu hai, nàng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp cười híp mắt ngồi ở bên cửa sổ đếm tiền,"Bùm" một cái quỳ trên mặt đất,"bộp bộp bộp" dập đầu ba cái liên tiếp, nghẹn ngào nức nở nói: "Diệu Ý cảm tạ ơn tái sinh của vương phi nương nương."

Phụ thân đã tham gia khoa cử hai lần nhưng đều trượt, hắn vì đả kích quá lớn, buồn bực không vui, suốt ngày sống trong rượu chè, không biết sau này ai đã giật dây hắn ở lại sòng bạc không trở về nhà. Cuối cùng, mẫu thân bị bán gán nợ, nàng cũng bị kéo vào thanh lâu bán mình để trả nợ.

Về sau, danh tiếng của nàng càng lúc càng lớn, dần dần trở thành hoa khôi của thanh lâu.

Phụ thân sĩ diện không thể bôn ba kiếm tiền, một lòng thầm nghĩ dựa vào con đường khoa cử để lấy lại địa vị và trở nên nổi bật.

Lúc bị bán vào thanh lâu, nàng còn chưa tới tuổi cập kê, tú bà muốn chỉ dựa vào dung mạo của nàng kiếm tiền, vẫn không cho nàng tiếp khách, nàng cũng tận dụng cơ hội này cố gắng nâng cao giá trị của mình.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có đủ khả năng giao đủ số tiền phạt, nhiều nô lệ một khi bán mình làm nô thì việc lấy lại thân phận tự do không phải là điều dễ dàng.

Nhưng mặc kệ những người đó thêm tiền như thế nào, nàng đều bất động, bởi vì số tiền kia không rơi vào túi của nàng.

Tô Oản Nhan nhận lấy ba lạy của Thịnh Diệu Ý, đợi nàng lạy xong, mới ra hiệu cho Tiểu Ngũ đỡ người dậy,"Cũng nhờ ngươi không chịu bỏ cuộc, khiến cho ta chọn trúng ngươi, được rồi, nếu đã thoát nô tịch, sau này cứ sống tốt cuộc sống mà ngươi muốn đi."

Đêm đầu tiên của nàng đã bị tú bà và đám ân khách kia ra giá tới ba ngàn lượng bạc một đêm, tú bà giỏi nhất tính toán tỉ mỉ, nhìn thấy tình hình như vậy cũng không bằng lòng để nàng dễ dàng tiếp khách.

Thịnh Diệu Ý vốn cũng không phải xuất thân từ nữ tử thanh lâu, nàng xuất thân hàn môn, phụ thân là thứ trưởng tử trong gia tộc, sau khi gia tộc suy sụp, bọn họ đã không còn trụ cột nữa.

Đại Chu quốc có yêu cầu nghiêm khắc đối với nữ tử, nhưng cũng có khoan dung rộng lượng, sau khi thoát khỏi nô tịch từ nhà chủ, nếu có thể giao đủ số tiền phạt mà quốc gia quy định, có thể lần nữa lựa chọn sống cuộc sống mới, thậm chí nữ tử còn có thể lập nữ hộ để làm chủ hộ.

Nếu không vì dung mạo xinh đẹp, lại biết đánh đàn tốt, chỉ sợ nàng đã sớm bị lãng phí thời gian ở trong thanh lâu, biến thành bộ dáng người không ra người rồi.

Trước khi nàng được Tiêu vương phi lựa chọn để chuộc thân, cái giá này còn đang tăng lên, Thịnh Diệu Ý thậm chí còn nghĩ, đời này của nàng có lẽ chỉ có cái mạng này là đáng giá nhất.

Mẫu thân lại là một người yếu đuối, coi chồng làm trời, vì để phụ thân có thể an tâm đọc sách, chỉ có thể mỗi ngày dựa vào thêu thùa đổi lấy bạc.

Sau đó, cứu tinh của nàng xuất hiện, người của Tiêu vương phi nửa đêm xông vào trong phòng của nàng, nói muốn cùng nàng thương lượng một việc làm ăn đôi bên cùng có lợi, nếu xử lý tốt có thể giúp nàng lấy lại tự do và rời khỏi Tuyền Châu, trải qua cuộc sống của riêng nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận