Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 353:

"Ha ha..." Nụ cười trên mặt Tiểu Ngũ hoàn toàn không duy trì được nữa.

Tiểu Ngũ xấu hổ gãi đầu, có một tiểu vương phi quá thông minh thì phải làm sao bây giờ?

Tô Oản Nhan cứ như vậy ôm cánh tay mang theo ánh mắt lơ đãng nhìn Tiểu Ngũ, thấy nàng ấp úng nửa ngày, cũng tìm không ra lý do gì tốt, có lòng nhắc nhở nói: "Nếu thật sự tìm không ra cái cớ thích hợp, vậy cứ ăn ngay nói thật đi."

Tiểu Ngũ còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ đành thành thật mà lấy tin tức ám vệ đưa về, một năm một mười đều nói ra cả.

Tô Oản Nhan nghe xong, ý cười nơi khóe miệng vẫn không thay đổi, nhưng quanh thân lại đang dần dần phóng thích hơi lạnh, thân thể Tiểu Ngũ nhịn không được run rẩy, yên lặng lui về phía sau: "Nương nương, ngươi đừng tức giận, chủ tử cũng là vì yêu thương ngươi nên mới muốn nghênh đón ngươi hồi cung, dù sao nào có chuyện phu thê cách xa nhau hai nơi không gặp mặt cơ chứ?"

Tô Oản Nhan không nói chuyện, thu hồi tầm mắt, khoát tay với Tiểu Ngũ, ý bảo nàng đi xuống, còn nàng thì nhắm mắt lại, hiển nhiên, không muốn thêm nhiều rắc rối ở đề tài này.

Tiểu Ngũ khó xử, nhưng cũng không dám lại chọc tiểu vương phi không vui, lẳng lặng thở dài, đồng thời lui xuống.

Chờ Tiểu Ngũ rời đi, Tô Oản Nhan mở to mắt, đáy mắt có vẻ mê mang chưa từng lộ ra trước mặt người khác.

"Tiểu Ngũ gọi ngươi vào sao?" Tô Oản Nhan cầm lấy một miếng bánh hạt dẻ, cắn, như cười như không nhìn Thược Dược.

Thược Dược cười tiến lại gần bóp vai cho tiểu vương phi: "Nô tỳ biết, tiểu thư nhà ta nghĩ thoáng nhất, làm sao có thể dễ dàng nghĩ nhiều được chứ!"

Thược Dược bưng một đĩa điểm tâm tới: "Nương nương, ăn chút điểm tâm nhé? Đây là Dung ma ma mới vừa làm ra, còn nóng lắm!"

Tô Oản Nhan liếc nha đầu thành thật này: "Ta có thể có cái gì khổ sở đây?"

Nhưng Tô Oản Nhan nàng lại không phải là người cổ đại, nàng đến từ thời đại khác, nàng không muốn để mình trở thành vật phụ thuộc của nam nhân trong thời đại này, lại càng không muốn đặt tình cảm của mình trên người một đế vương nắm giữ thiên hạ.

Nói xong, hốc mắt Thược Dược đều đỏ, đáng thương vô cùng: "Nhưng ngàn vạn lần không thể giống như lần trước, bỏ mặc nô tỳ và Dung ma ma."

Quý Tiêu Hàn, ngươi biết rõ ta tránh nơi hoàng cung đó còn không kịp, càng không có ý muốn làm oán phụ thâm cung, vì sao còn gióng trống khua chiêng phái người tới đây như vậy chứ? Chẳng lẽ là muốn nháo cho mọi người biết mọi chuyện, ép bản thân không thể không thỏa hiệp sao?

Tô Oản Nhan kéo cái tay đang lấy lòng của Thược Dược xuống: "Bớt nịnh nọt với ta, nếu ngày nào đó ta không muốn quản các ngươi nữa, sẽ bỏ các ngươi lại rồi một mình trốn đi."

Từ xưa đế vương vô tình, nàng sợ mình phải trả giá tình cảm rồi đến cuối cùng chỉ có thể biến thành oán phụ giống như vô số nữ tử trong thâm cung ôm hận chung chồng.

Bây giờ Quý Tiêu Hàn là hoàng đế đương triều, hắn ban bố thánh chỉ nghênh đón hoàng hậu của hắn, nếu làm như vậy, dựa theo tư tưởng người cổ đại, hoàn toàn không có gì là không ổn cả.

Ánh mắt Thược Dược mơ hồ, nhưng cho tới bây giờ chỉ trung thành và tận tâm với Tô Oản Nhan nàng, không nói được lời nói dối trái lương tâm, cuối cùng, vẫn thành thật gật đầu, thừa nhận: "Vâng, Tiểu Ngũ sợ người khổ sở, để cho nô tỳ tới đây bồi người."

Lúc này Thược Dược mới nín khóc mà cười: "Nương nương, nếu người thật sự không muốn đi, chúng ta lại nghĩ cách khác, ngàn vạn lần đừng giống lần trước không nói một lời đã chạy đi, quá nguy hiểm."

Tô Oản Nhan hơi đứng dậy, Thược Dược đặt đĩa xuống, vội vàng thuận tay nhét một cái gối dựa vào lưng tiểu vương phi, để nàng dựa vào thoải mái một chút.

Tô Oản Nhan vừa thấy tiểu nha đầu khóc, cũng không tiện nói mấy lời tức giận: "Được được! Lần sau nếu ta lại rời nhà trốn đi, nhất định sẽ mang theo hai người các ngươi. Đừng khóc!"

Thược Dược nóng nảy, quỳ gối trước mặt Tô Oản Nhan, nhỏ giọng cầu khẩn: "Tiểu thư, nếu như lần sau ngươi còn muốn đi, nhớ lặng lẽ mang theo nô tỳ và Dung ma ma, chúng ta là người của ngươi, bất luận ngài quyết định như thế nào, bất luận ngài muốn đi nơi nào, chúng ta đều sẽ đi theo ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận