Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 189:

Lúc Quý Tiêu Hàn nói những lời này, ánh mắt không hề liếc nhìn biểu cảm trên mặt tiểu vương phi, nhưng Tô Oản Nhan lại cảm thấy trên mặt nhất thời có loại ảo giác nóng bỏng, nếu không là tố chất tâm lý của nàng đủ tốt, chỉ sợ tại chỗ có thể bị Quý Tiêu Hàn nhìn ra manh mối, nhưng chuyện vui như vậy, không có người chia sẻ thật sự rất không thú vị.

Tô Oản Nhan thẳng lưng, tò mò hỏi: "Vậy các ngươi liền không có tra được là vị hảo hán nào thay trời hành đạo sao?"

Quý Tiêu Hàn một tay chống ở trên lưng ghế, một tay vô tình lại cố ý đặt lên vai của tiểu vương phi, nghe vậy, ngón tay giật giật, rất muốn xoa bóp vành tai mềm mại dần dần phiếm hồng của tiểu vương phi, ngoài miệng lại nói: "Người nọ làm bí mật, bên hoàng thành tạm thời vẫn chưa tra được là người nào gây nên."

Quý Tiêu Hàn chỉ nói người trong hoàng thành không có tra ra, ý là hắn bên này có lẽ, có thể, có lẽ liền tra được.

Tô Oản Nhan cũng nghe ra được ý tứ khác trong lời nói của Quý Tiêu Hàn, nàng đón nhận ánh mắt trêu chọc của nam nhân, nửa giận nửa nịnh nọt nói: "Là ta làm, làm sao vậy?"

Quý Tiêu Hàn khóe miệng không giấu được ý cười, vừa cười vừa ôm vẻ mặt ngạo của tiểu vương phi vào trong ngực, không chút keo kiệt khen nàng: "Làm tốt lắm!"

Tô Oản Nhan một giây phá công, nở nụ cười theo,"Đúng không? Rất ngầu đi? Làm chuyện các ngươi vẫn muốn làm nhưng lại không dám làm, không cần quá sùng bái ta, tên của ta là gió, làm chuyện tốt không cần lưu danh."

Quý Tiêu Hàn tuy rằng nghe không hiểu lắm những lời này của tiểu vương phi, nhưng hắn cũng biết đây là nàng lại đang kiêu ngạo, vương phi của mình tự mình cưng chiều, tận hết sức lực mà tiếp tục khen nàng: "Đích xác, mấy thần tử bị Quý Việt Trạch chèn ép, chỉ sợ trong lòng đã sớm trốn đi cười trộm."

Đương nhiên, Tô Oản Nhan càng hy vọng nhìn thấy bọn họ ôm đầu khóc rống, dù sao đầu sỏ bức Quý Tiêu Hàn đến nước này là thân phụ của bọn họ. ...

Trong ngự thư phòng, thái tử Quý Minh Sóc quỳ gối, nhị hoàng tử Quý Minh Chiếu là người nói mấy lời này đang bang bang dập đầu, người lớn tiếng kêu oan cũng chính là nhị hoàng tử Quý Minh Chiếu.

"Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, hẳn bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cả rồi." Quý Tiêu Hàn đặt lòng bàn tay lên đầu vai mảnh mai của tiểu vương phi, lời nói nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa lại nặng như Thái Sơn.

"Phụ hoàng, hài nhi thật sự không biết là ai đã hãm hại nhi thần như thế, nhi thần dám thề với trời, việc này tuyệt không liên quan đến nhi thần. Nếu có nửa câu nói dối thì sẽ bị trời giáng sét đánh!"

Có mối nguy lớn như Quý Tiêu Hàn, cho dù hai huynh đệ họ trong cung có đấu đá như nào, chỉ sợ nhiều lắm chính là vì người khác làm áo cưới. Hai người có lẽ rốt cục hiểu được, tranh đoạt của họ chỉ có giá trị nếu giải quyết được yếu tố khó lường như Quý Tiêu Hàn.

Hy vọng hai người kia đến lúc đó nhìn thấy hoàng thúc của bọn họ tấn công hoàng thành, bọn họ sẽ như Quý Tiêu Hàn nói, thản nhiên đối mặt với thất bại.

Tô Oản Nhan còn đang nhìn còn lại mấy tờ giấy viết thư, chứng kiến trong đó một cái tin tức lúc, nàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì với Quý Minh Chiếu? Chẳng phải hắn luôn có mâu thuẫn với tên hoàng thượng kia hay sao? Sao lần này việc sát thủ ám sát cũng có phần của hắn? hai huynh đệ bọn họ từ lúc nào lại trở nên hòa thuận như vậy?"

Sau buổi lâm triều hôm nay, hai huynh đệ bị Quý Việt Trạch gọi đến ngự thư phòng, hai huynh đệ mới vừa quỳ xuống, Quý Việt Trạch ngồi ở trước ngự án đã quăng vào mặt họ, hai huynh đệ vừa cầm lên xem, cũng không tránh khỏi thất kinh.

Tô Oản Nhan học theo động tác của nam nhân, không chút để ý gật đầu: "Đáng tiếc, chỉ là đẳng vị không đủ, ngược lại nếu bị kẻ địch chung của bọn họ nắm chắc nhược điểm, đến lúc đó, bọn họ sẽ không khóc đấy chứ?"

Quý Tiêu Hàn nhàn nhạt liếc mắt một cái, nói: "Có lẽ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu."

Hoàng thành, hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận