Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 354:

"Biết rồi, bà quản gia ạ!" Tô Oản Nhan không còn cách nào, tiểu nha đầu là quan tâm mình!

Nhìn Thược Dược bị mình dỗ đến mặt mày hớn hở, hàn nhạt cười yếu ớt.

Thật là muốn đến lúc nàng không thể không chạy trốn, làm sao nàng có thể mang theo Thược Dược và Dung ma ma được đây chứ? Các nàng ở lại bên Quý Tiêu Hàn, mới là nơi tốt nhất để các nàng đi.

Chẳng qua, nếu Quý Tiêu Hàn dám gióng trống khua chiêng, tạo ra thanh thế to lớn như vậy, chỉ sợ cũng đã đưa ra phương sách dự phòng đề phòng nàng chạy trốn, lúc này nàng cần phải bình tĩnh mới được.

Nếu không, nếu bị nam nhân đó bắt được bím tóc nhỏ của nàng, còn không biết sẽ "tra tấn" nàng như thế nào đây!

Giấu đi phần tâm tư nhỏ, Tô Oản Nhan câu được câu không tiếp tục nói chuyện với Thược Dược, ánh mắt thường xuyên chú ý động tĩnh của bọn Tiểu Ngũ.

Hai bên đều đang âm thầm chú ý đối phương, chờ hướng đi kế tiếp của nhau.

Thược Dược cho rằng đã khuyên được tiểu thư, vui vẻ moi hết ruột gan kể chuyện cười cho nàng, chọc cho nàng vui vẻ.

"Nhưng mà bây giờ chủ tử bận đến ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nào rảnh rỗi tự mình tới đón người chứ?" Một đời vừa một đời thần, bề ngoài chủ tử nhìn như đã tiếp quản toàn bộ Đại Chu Quốc, nhưng những thế lực giấu trong bóng tối kia, không phải một sớm một chiều là có thể nhổ sạch sẽ.

Trong tầm mắt Tiêu Thập Tam không nhìn thấy, trong mắt Tiêu Thập Nhất hiện lên một tia giảo hoạt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, khen ngợi: "Thì ra là thế, bảo bối quả nhiên lợi hại!"

Tiêu Thập Nhất nhe răng, cười theo: "Được rồi được rồi, ta sai rồi, về sau ta sẽ cố gắng sửa lại, được không nào? Bảo bối, thật sự đau đó."

"Này, ngươi không hiểu hả? Nếu như chủ tử tự mình đến, nguy hiểm đương nhiên không thể tránh khỏi, nhưng, giá trị hồi báo cũng thực phong phú, chủ tử chúng ta là lão hồ ly phúc hắc, phỏng chừng cũng muốn thừa dịp cơ hội lần này làm chuyện gì đấy!" Giọng nói Tiêu Thập Tam càng ép đến thấp cực điểm.

Tiêu Thập Nhất nhịn đau, nắm lấy tay Tiêu Thập Tam làm loạn: "Úi! Bảo bối, đừng véo nữa, nếu còn véo nữa, vết bầm ở đó cả đời này cũng không khỏi được đâu."

Tiêu Thập Nhất: "..."

Tiêu Thập Nhất nhìn vẻ mặt vui vẻ của tiểu vương phi, thấp giọng nói với Tiêu Thập Tam: "Ngươi xem dáng vẻ của tiểu vương phi này, là định khuất phục sao?"

"Đúng vậy, ngươi cũng không nhìn xem, hôm nay trong ám các, ai có thể vào lúc ngươi ra ngoài uống rượu tìm hoàn mua vui giúp ngươi khống chế thiên hạ đại sự chứ." Tiêu Thập Tam bị Tiêu Thập Nhất khen có chút tự đắc.

Trong mắt Tiêu Thập Tam hiện ra ý cười: "Ngươi còn biết đau à? Đau lâu như vậy cũng không để ngươi nhớ kĩ thì biết trách ai hử?"

Tiêu Thập Tam không nhịn được, hung ác véo vào bên hông Tiêu Thập Nhất: "Nói ngươi ngốc mà ngươi còn không thừa nhận! Tiểu vương phi là loại nữ tử bị người tùy tiện dỗ dành là sẽ ngoan ngoãn nghe lời à?"

Nếu để cho người ta biết chủ tử rời khỏi hoàng cung, chỉ sợ số lần ám sát âm thầm sẽ gấp mấy lần khi trên đường lưu đày lúc trước.

Tiểu Ngũ tức giận trợn trừng mắt,"Bắt đầu từ hôm nay, phải luôn ở bên cạnh tiểu vương phi không rời nửa bước, tiểu vương phi mà chạy trốn một lần nữa, thì chúng ta chết chắc!

Tiêu Thập Tam lúc này mới buông tay ra, lòng bàn tay mở ra, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, nói quanh lại vấn đề chính, nói: "Tiểu vương phi không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời, chờ xem thử! Nếu chủ tử không tự mình đến, đừng nói những người ở Lễ Bộ đó, có là chính chúng ta cùng nhau ra tay, chỉ sợ cũng mời không nổi tiểu vương phi."

Ba người yên lặng đối mặt, ở trong ánh mắt của nhau thấy được sự âu sầu và tuyệt vọng, tiểu vương phi biết được tin nàng sắp bị đón về cung, chắc chắn muốn bỏ chạy.

Tiểu Ngũ không biết từ nơi nào thò đầu ra, sâu kín nói: "Nếu các ngươi đều có thể đoán được ý nghĩ không chịu nghe lời của tiểu vương phi, vậy các ngươi nói xem, tiểu vương phi có thể cũng đoán được ý nghĩ của chúng ta không?"

Tiêu Thập Tam: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận