Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 257:

Tô Oản Nhan: "..."

Hình như trước đây nàng đã nói, muốn mua một đỉnh núi nuôi mỹ nhân...

Tên cẩu nam nhân Quý Tiêu Hàn này, có cần lãng phí như vậy không?

Đây là đang cắt đứt đường lui của nàng!

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng cười vui vẻ của Hòa Bá,"Chủ tử, lần này thì tốt rồi, lại có nhiều bạc và khế đất như vậy, vương phi nương nương nhất định rất thích."

Tô Oản Nhan: "..."

Lời này sao lại nghe giống như nàng đặc biệt yêu tiền vậy?

A? Đúng vậy!

"Rầm - -"

Quý Tiêu Hàn nghe vậy cũng sửng sốt, lập tức cao giọng cười to,"Xem ra vương phi rất hài lòng với biểu hiện của bổn vương."

Quý Tiêu Hàn cũng không giận, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu vương phi, thuận thế ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn đồ ăn trên bàn,"Tại sao ăn ít vậy?"

Ôi ôi ôi! Tiểu vương phi quả nhiên đã bị vương gia dạy hư rồi!

Thấy tiểu vương phi không chớp mắt một cái mà nhìn chằm chằm mình, khóe môi Quý Tiêu Hàn khẽ cong, đi tới, cúi người hôn lên trán nàng, sắc mặt tự nhiên, động tác thân mật,"Vương phi tỉnh rồi sao?"

Tô Oản Nhan bị bóp đến thoải mái, ngả vào ngực nam nhân, đầu tựa ở trên vai của hắn, gật gật đầu,"Cho nên, đây cũng là nguyên nhân ngươi cố ý thả Tô Dung Yên và ẩn vệ? Khiến người của cẩu hoàng đế cho rằng ngươi mang theo người đột nhiên rời khỏi tửu lâu, là vì truy tìm hai người bọn họ?"

Xem ra Tiêu vương gia ra ngoài dẫn theo một đám người mua đỉnh núi, đã thắng lợi trở về.

Tô Oản Nhan không nghĩ tới Quý Tiêu Hàn chẳng những không biết xấu hổ, còn tiếp lời của nàng, nhưng nàng cũng không dám nói tiếp nữa, miễn cho cuối cùng người gặp nạn lại chính là mình, nàng cứng nhắc nói sang chuyện khác,"Đã an bài tốt chưa? Ngày mai khi nào xuất phát?"

"Đã ngủ một ngày, còn có thể không tỉnh?" Tô Oản Nhan tức giận đẩy nam nhân ra, đáng tiếc tay nàng vẫn yếu, không đẩy nổi.

Quý Tiêu Hàn sải bước đi tới, trên người mặc hắc kim đại bào, mũ vấn tóc cao, cả người anh tuấn lỗi lạc, dáng vẻ này e rằng không phải ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?

Thược Dược và Tiểu Ngũ dưới sự dẫn dắt của Hòa bá, vội vàng lui ra ngoài.

Tô Oản Nhan nghiêng đầu nhìn nam nhân, thấy khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, nhịn không được giơ tay chọc chọc,"Tuy rằng ngoài dự liệu của ngươi, nhưng lại mang đến cho ngươi niềm vui bất ngờ, không phải sao?"

Tô Oản Nhan liếc xéo nam nhân một cái, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Ai, ăn không vô, bởi vì hai ngày nay ta được cho ăn hơi no."

"Vương phi thông tuệ, có thể so với mấy phụ tá của bổn vương rồi." Quý Tiêu Hàn nghe vậy, thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới người của hắn khi biết Tô Dung Yên bị ẩn vệ kia mang đi cũng không kịp phản ứng, nhưng trong thời gian ngắn tiểu vương phi lại suy nghĩ nhiều như vậy, không khỏi khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Quý Tiêu Hàn ý vị thâm trường nhìn tiểu vương phi, thấy ánh mắt nàng né tránh, không dám đối diện với mình, liền biết hai ngày trước hai người bị nhốt trong phòng đã thành đả kích rất lớn, hơn nữa hắn còn chuẩn bị xuất phát đến hoàng thành, hai người phải ít nhất hơn một tháng sau mới có thể gặp lại, hắn cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, ôm lấy tiểu vương phi đặt ở trên đùi mình, một tay nhẹ nhàng xoa bóp bên hông nàng,"Ngày mai giờ mão sẽ xuất phát, trước hừng đông sẽ rời khỏi Tuyền Châu, chờ người của Quý Việt Trạch phát hiện, muốn đuổi theo bổn vương đã không còn kịp rồi."

Quý Tiêu Hàn cười nhẹ một tiếng,"Quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được vương phi, chỉ là, thả ẩn vệ là do bổn vương bày mưu đặt kế, nhưng ẩn vệ mang Tô Dung Yên đi, lại nằm ngoài dự liệu của bổn vương."

Tô Oản Nhan khoát tay,"A! Ta đây cũng chỉ là đoán mò, chủ yếu là do hung danh bên ngoài và sự giảo hoạt của vương gia, nên tất nhiên ta sẽ nghĩ mọi việc theo hướng xấu."

Quý Tiêu Hàn: "..."

Hai người lại ôm nhau đến "ngọt ngọt ngào ngào" nói chuyện một hồi lâu, thẳng đến khi Tô Oản Nhan che miệng, rụt rè ngáp một cái, mới bị Quý Tiêu Hàn một lần nữa ôm trở về giường, hai người ôm nhau ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận