Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 263:

Thược Dược đi tới, nhìn thấy tiểu nữ oa đã ngủ, nàng nhẹ giọng nói,"Vương phi nương nương, hai người kia đã an bài xong, ở hai gian kế bên Hải Đường lúc trước được mua về."

"Ừm, phái người âm thầm quan sát vài ngày, nhìn xem bọn họ có an phận hay không, nếu không an phận, tìm lý do ném tới thôn trang làm việc, nếu an phận thủ thường, ngươi và Tiểu Ngũ mang theo dạy dỗ, ngày sau chắc chắn sẽ có tác dụng." Tô Oản Nhan gật đầu, thờ ơ phân phó.

Thược Dược lên tiếng trả lời,"Vâng, nô tỳ hiểu rồi."

Thì ra tiểu thư mua những người này về giữ lại là để về sau phải phát huy công dụng! Tốn nhiều bạc như vậy mua về, phải phân biết bao nhiêu công việc đây!

Nàng phải tìm Tiểu Ngũ thương lượng một phen, nhất định không thể qua loa, nếu không lãng phí nhiều tiền như vậy sẽ rất đáng tiếc.

Dung ma ma chờ Thược Dược rời đi, cũng khom người ôm tiểu nữ oa đi xuống,"Vương phi nương nương, lão nô mang Ngưng Tuyết đi nghỉ ngơi trước, lát nữa sẽ mang bát canh tổ yến cho ngài."

"Ừm, được, đi đi!"Tô Oản Nhan không thèm để ý khoát tay, rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình nàng.

Tô Oản Nhan một tay chống trán, một tay gảy trang sức bên hông, thời gian nửa chén trà trôi qua, Tô Oản Nhan đột nhiên cười nói: "Thập Lục, ngươi còn muốn đứng ngoài cửa bao lâu?"

Mở thư ra, Tô Oản Nhan đọc từng chữ một, sau đó, nụ cười yếu ớt ở khóe miệng dần dần biến mất, tầm mắt của nàng từ trên thư dời về trên người Tiêu Thập Lục hận không thể đào hố nhảy vào, nàng hỏi: "Trên thư nói vương gia các ngươi rất tốt, còn có một vị hôn thê là thanh mai trúc mã?"

"Thật sao? Không nghĩ tới mị lực của vương gia lại tốt như vậy, đã thành vương gia nghèo túng, mà còn có cô nương nguyện ý lấy thân báo đáp." Tô Oản Nhan vẫn một tay chống trán, tay kia nhẹ nhàng gõ chén trà, cười như không cười liếc nhìn Tiêu Thập Lục, thanh âm không nhẹ không nặng kia rơi vào trong tai Tiêu Thập Lục, cùng với đao treo trên đỉnh đầu, thấm vào người cực kỳ.

Tiêu Thập Lục đành phải trình thư lên, sau đó, như là vô ý thức mà lui về phía sau một bước, rời xa khoảng cách có thể bị tiểu vương phi đạp tới, một lần nữa quỳ xuống.

Tô Oản Nhan xoa xoa thư trong tay, xoa thành một cục giấy, giơ tay lên, chuẩn xác ném vào trong lò than nhỏ bên cạnh, cục giấy khô ráo gặp phải lửa than ở nhiệt độ cao, rất nhanh đã bị thiêu đốt, chỉ còn lại có một nhúm tro đen.

Tiêu Thập Lục chậm rãi lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy được gấp gọn gàng,"Vâng, có điều, nếu vương phi nương nương thấy, chớ tức giận, người vương gia để ý nhất chắc chắn ngài."

Thì ra đây là một chuyện khổ sai a!

Dứt lời, thân ảnh Tiêu Thập Lục từ bên ngoài lắc mình đi vào, quỳ xuống đất,"Thập Lục bái kiến vương phi nương nương."

Tiêu Thập Lục co rúm lại một chút, cố gắng duy trì vẻ mặt của ám vệ không chút thay đổi, không để cho trên mặt mình lộ ra bất kỳ sơ hở nào,"Vương phi nương nương bớt giận, chuyện trong này, khẳng định là đám người kia cố ý bày ra để châm ngòi ly gián."

Tô Oản Nhan vốn còn kỳ quái tại sao Tiêu Thập Lục lại tới đây, mà không đi vào, cứ phải lề mề ở ngoài cửa, tiếng bước chân kia đi rõ đến mức người không có nội lực như nàng đều nghe thấy, nhưng hóa ra là nhận được tin tức xấu của Quý Tiêu Hàn, nàng ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Đưa đây."

Tô Oản Nhan đưa tay về phía hắn,"Vương gia bên kia truyền tin tức tới?"

Tiêu Thập Lục nuốt một ngụm nước miếng: "... Vương phi nương nương, kỳ thật đó đều là do đám người kia truyền bá lung tung, chủ tử chắc chắn sẽ không tiếp nhận..."

Hắn hiện tại mới kịp phản ứng, vì cái gì sau khi nhận được tin tức, những người khác mỗi người đều vùi đầu tìm việc làm, sợ bị Hòa bá điểm danh đưa tin đến cho tiểu vương phi.

Tô Oản Nhan thu hết động tác nhỏ của Tiêu Thập Lục vào trong mắt, lại càng cảm thấy hứng thú với tin tức trên giấy.

Lại nghĩ đến ánh mắt cổ vũ đồng tình vừa rồi của Tiểu Ngũ, trái tim hắn lại lạnh đi một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận