Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 146:

Tô Oản Nhan tức giận lắc đầu,"Sớm muộn gì cũng phải động thủ, bọn họ thật sự cho rằng chỉ bằng nữ tử như Tô Dung Yên kia thì có thể giúp bọn họ diệt trừ chúng ta sao? Ta nghĩ khả năng phản kháng cũng tương đương."

Quý Tiêu Hàn nhìn dáng vẻ đáng yêu của tiểu vương phi, khóe môi nở nụ cười,"Ừ, vương phi nói rất đúng."

Đi thêm vài dặm nữa, bọn họ đi đến một nơi trũng dưới chân núi.

Thời tiết dần lạnh hơn, cộng thêm có nhiều địa phương xuất hiện thiên tai với mức độ khác nhau, gần các trấn không bị ảnh hưởng bởi thiên tai, thường xuyên có nạn dân hoặc là lưu dân đi qua, đặc biệt là ở các rừng cây nhỏ và bờ sông gần đường chính.

Ngay khi bọn họ đi tới một con sông nhỏ ở vùng trũng, một nhóm gần sáu mươi nạn dân đã tụ tập ở đó, bọn họ nhìn thấy đội ngũ lưu đày chậm rãi đi tới, đặc biệt là khi nhìn thấy đoàn người Tiêu vương phủ và mấy chiếc xe ngựa vừa nhìn đã biết là có đồ ăn, ánh mắt đám nạn dân này đều sáng lên.

Tuy nhiên, phần lớn đám nạn dân này đều là những người nghèo, từng làm ruộng hoặc săn bắn ở nông thôn, nếu không có thảm họa ở quê hương, có lẽ cả đời bọn họ cũng sẽ không đi ra khỏi thôn, cũng có một số người, cả đời cũng sẽ không tiếp xúc với người trong quan phủ.

Từ xưa dân chúng không đấu với quan, nhìn thấy quan sai, cho dù bọn họ không phạm phải sai lầm gì, trong lòng cũng có loại bản năng e ngại.

Cho nên, mặc dù bọn họ nhìn thấy có đồ ăn nóng mắt không thôi, nhưng Thúc Minh Viễn và mấy sai dịch đều mặc quan phục nên bọn họ vẫn không dám làm ra bất kỳ hành động liều lĩnh nào.

Nếu là trước kia, với đội ngũ lưu đày nhiều người như của bọn họ thì khu rừng nhỏ phía sau vùng đất trũng dưới chân núi sẽ là nơi trú mưa tốt nhất của bọn họ.

Nhưng, lần này bọn họ có Tiêu vương gia không thể dễ dàng đắc tội, còn là Tiêu vương gia vừa mới tỉnh lại không lâu, vậy nên bọn họ tất nhiên phải chăm sóc Tiêu vương gia và những người dưới trướng của hắn nhiều hơn.

Đột nhiên, bầu trời vừa mới trong trẻo vang lên một tiếng sấm rền vang, chẳng bao lâu, cây cối ở vùng trũng dưới chân núi bị gió thổi xào xạc.

Trong lòng bọn họ đương nhiên có thể không cần quan tâm đến sống chết của phạm nhân lưu đày, việc bọn họ phải đi dưới trời mưa to, bị ướt, bị cảm, bị sốt không phải là chưa từng có, điều không hiếm. miễn là những người đó chịu đựng được. Việc bọn họ bị chết trên đường vì chịu không nổi bệnh cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì.

"Mọi người, đi nhanh lên! Nói ngươi đó!" Thủ vệ và thuộc hạ lập tức thúc giục đội ngũ không được dừng bước, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi bờ sông nhỏ này.

Nhìn thấy bánh bao nàng cầm trong tay, đám nạn dân kia liền giống như mèo tìm được ổ chuột, trong mắt đầy tham lam và vô liêm sỉ lao lên cướp đoạt như ong vỡ tổ.

Nhóm người Thúc Minh Viễn nhìn thấy một đám nạn dân, trong lòng cũng căng thẳng, vốn định nghĩ đến việc nghỉ ngơi bên bờ sông, nhưng bây giờ dường như họ phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tô Dung Yên nhìn thấy một đám nạn dân y phục tả tơi, xanh xao vàng vọt, còn có rất nhiều phụ nhân và hài tử gầy yếu, vì để lại một ấn tượng tốt về lòng lương thiện, sự từ bi, giàu lòng đồng cảm cho Tiêu vương gia bên kia, nàng xoay người, lấy ra một chút lương khô trong xe ngựa của nàng, vẫy tay với một hài tử đang nhìn nàng,"Bé con, lại đây, đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ngươi ăn bánh bao."

Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người.

Có kinh nghiệm lần trước bị lưu dân đánh lén, Thúc Minh Viễn và những người khác đều cảm thấy da đầu tê dại sau khi nhìn thấy nhiều nạn nhân như vậy.

Thúc Minh Viễn nhìn bầu trời đã bắt đầu tối sầm, lại nhìn những nạn nhân càng trần trụi hơn, lông mày nhíu chặt, trong lòng nhất thời gặp khó khăn.

Lời này vừa nói ra, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, lập tức nổ tung.

Đó là - nhịp điệu của mưa.

Ma ma và lão Lục phu xe đều bị nữ nhân ngu xuẩn Tô Dung Yên này làm cho tức điên rồi, nàng ta rốt cuộc có một chút thường thức bảo vệ tính mạng cơ bản hay không? Nhiều nạn dân như vậy, ngươi lấy thức ăn ra, chẳng phải muốn nói cho những nạn dân kia biết: Ta là kẻ ngốc! Ta có thức ăn! Các ngươi mau tới cướp ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận