Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 272:

Ám vệ bọn họ làm việc không phải luôn luôn chỉ cần ra quyền đả thương người, ra đao thấy máu sao? Khi nào mà phải học những thứ xiêu xiêu vẹo vẹo này?

Nữ nhân quả nhiên thật đáng sợ!

Tiểu Ngũ đi theo tiểu vương phi đến thư phòng, thình lình hắt xì một cái, nàng theo thói quen nhìn về phía mấy cây đại thụ bên ngoài, ai đang mắng nàng?

Hai ám vệ lập tức nín thở ngưng thần, đại khí không ra.

Tô Oản Nhan đã đi tới trước thư án, Tiểu Ngũ đè xuống hoài nghi trong lòng, nhanh chóng đi qua mài mực cho tiểu vương phi.

Hai người ở trong thư phòng hơn nửa ngày mới viết xong một phong thư, chờ chữ viết được phơi khô, Tiểu Ngũ liền lấy ra giao cho ám vệ đưa đến hoàng thành.

"Vương phi nương nương, ngài muốn những người đó từ chủ tử, thì dự định an bài ai quản?" Tiểu Ngũ sửa sang lại đồ đạc trên thư án, đi theo phía sau tiểu vương phi chậm rì rì đi ra ngoài, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi một câu.

Tô Oản Nhan nghiêng đầu,"Đương nhiên là bản vương phi tự mình quản!"

Nhưng, thứ đặc sắc ở ám vệ doanh bọn họ không nhiều lắm, nhưng được cái hiệu suất đặc biệt cao, phong thư kia là tiểu vương phi tự tay viết xuống, ám vệ đưa tin được phái đi, lúc này phỏng chừng đã chạy đến mấy chục dặm rồi.

Chủ tử muốn bọn họ lưu lại bảo vệ tiểu vương phi, kết quả, bọn họ ngay cả chuyện tiểu vương phi không muốn trở về hoàng thành, cũng không nhìn ra!

"Ai nói bổn vương phi muốn trở về hoàng thành?" Tô Oản Nhan vẻ mặt "Ngươi sao lại nghĩ như vậy."

Trời ơi! Sao có thể thế được?

Dự cảm không tốt trong lòng Tiểu Ngũ càng ngày càng mãnh liệt, nàng thử thăm dò nói: "Nhưng, chờ những dòng người kia tới Tuyền Châu, lúc ấy, ngài đã được chủ tử đón về hoàng thành, nào... Nơi nào còn có công phu quản bọn họ?"

"Vương phi nương nương, ngài và chủ tử tình cảm tốt như vậy, ngài cam lòng cùng chủ tử chia lìa hai nơi sao?"

Tiểu Ngũ vừa bước chân ra, liền dừng ở nửa đường, quên thu lại,"Ngài... Ngài tự mình quản?"

"Đây đều là nói sau này, yên tâm, ta sẽ sớm cùng nói rõ với vương gia, ngươi đừng quan tâm nhiều, a!" Tô Oản Nhan nhìn Tiểu Ngũ sắc mặt đã bị dọa đến trắng bệch, vỗ vỗ bả vai của nàng, trấn an nàng.

Nhưng mà, câu trả lời kế tiếp của tiểu vương phi, hoàn toàn nghiệm chứng lo lắng của nàng.

Tô Oản Nhan hảo tâm đưa tay, giúp chân bị lệch của Tiểu Ngũ trở lại trên mặt đất, nói: "Làm sao vậy? chẳng lẽ người nghĩ ra chủ ý là ta, quản người không phải cũng nên là ta sao?"

Tiểu Ngũ có chút khóc không ra nước mắt, tiểu vương phi không có ý định quay về hoàng thành, nàng muốn ở lại Tuyền Châu, còn có chủ ý giúp chủ tử nhìn chằm chằm đám người kia.

Dù sao nàng sống lại ở cổ đại lâu như vậy, đã gặp qua rất nhiều nam nhân, nhưng chỉ có Quý Tiêu Hàn là có gương mặt nhất, hai người bọn họ một đường đi tới, độ hảo cảm với nhau cũng rất tốt, trong lòng Tô Oản Nhan cũng động tâm với nam nhân này...

Tiểu Ngũ giờ phút này hy vọng ám vệ đưa tin còn chưa xuất phát, có thể nghe được đoạn đối thoại này giữa nàng và tiểu vương phi, cùng mang đến cho chủ tử, để chủ tử chuẩn bị tâm lý trước.

Nhưng, Quý Tiêu Hàn về sau muốn làm hoàng đế trên vạn người đó! Làm hoàng đế thì có lợi gì? Đại Chu quốc hắn không thể có hai người đứng đầu, còn có... vô số tài phú và mỹ nữ xem không hết!

Tiểu Ngũ tỏ vẻ nàng không được an ủi gì cả, còn có chút muốn khóc.

Tô Oản Nhan nghe vậy, phiền muộn gật gật đầu,"... Đúng là có chút luyến tiếc."

Hậu cung kia còn có ba ngàn mỹ nhân, nàng chỉ cần nghĩ đến sau này nàng sẽ ở trong hoàng cung, giống như oán phụ mong sao mong trăng chờ một nam nhân đến sủng hạnh nàng... A! Vẫn là quên đi!

Ở hiện đại, Tô Oản Nhan đã gặp qua quá nhiều sự hứa hẹn tình yêu giữa nam nữ nhưng một khi quá hạn, nội tâm các nữ nhân sẽ đau triệt đến mức không thể tự kiềm chế, nàng không muốn trở thành một thành viên trong đó, nàng sống lại một đời, điều quan trọng nhất là làm thế nào để cho mình sống thoải mái.

Giai thoại ba ngàn mỹ nhân chỉ sủng ái trong một người, ngay cả mỹ nhân hồng nhan trong lịch sử cũng không làm được, nàng cũng sẽ không cho rằng nàng có thể trở thành ánh trăng sáng trong lòng Quý Tiêu Hàn.

Tình yêu rất tốt đẹp, nhưng tự do lại càng lâu dài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận