Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 212:

"Chủ tử, hương thơm trong phòng đã được chuẩn bị, là mùi mà tiểu vương phi xưa nay thường dùng, lão nô đã tự mình kiểm tra phòng, xin chủ tử và tiểu vương phi an tâm nghỉ ngơi." Hòa bá dừng lại phía sau chủ tử, thấp giọng nói.

Quý Tiêu Hàn gật đầu,"Ừ, lát nữa ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, không cần trông chừng bổn vương."

Lúc Hòa bá ở vương phủ, Quý Tiêu Hàn sẽ không cho Hòa bá trực cả đêm, khi đó hắn chỉ có một mình, lại quanh năm ở quân doanh, bên người cũng sẽ không lưu lại người hầu hạ, mà bây giờ có thêm tiểu vương phi, thì tiểu vương phi cũng không phải là người thích có người canh chừng ở ngoài vào ban đêm, cho nên, phu thê bọn họ đến nay chưa bao giờ an bài hạ nhân ở lại trực đêm.

Hòa bá cười híp mắt,"Vâng, lão nô hầu hạ chủ tử xong sẽ trở về nghỉ ngơi."

Đợi đến khi trở về phòng, Hòa bá ở lại ngoài cửa, đợi đến khi chủ tử ôm tiểu vương phi trở về giường, còn cố ý ôm người vào bên trong giường, đắp chăn xong, mới xoay người đi tới cửa, thì Hòa bá hạ giọng, báo cáo chính sự,"Quả nhiên đúng như chủ tử dự đoán, những kẻ ẩn trong bóng tối đêm nay đã thăm dò tử lâu Minh Nguyệt, chẳng qua bọn họ cũng vô cùng cẩn thận, cũng không mò vào phòng chủ tử và tiểu vương phi ở, mà là vào phòng Thược Dược và Dung ma ma, thấy các nàng đều ở đấy, mới nhỏ giọng rời đi."

Quý Tiêu Hàn cười nhạt, cũng không cảm thấy bất ngờ,"Người của ta đuổi kịp chưa?"

Thanh âm Hòa bá càng thấp,"Vâng, Tiểu Ngũ đã theo sau, có lẽ không cần đợi đến bình minh là có thể thăm dò chỗ đặt chân cụ thể của bọn họ, chỉ chờ chủ tử phân phó, chúng ta sẽ đưa cho vị kia một phần đại lễ."

"Vị kia" tất nhiên là chỉ Quý Việt Trạch bây giờ còn ngồi ở hoàng cung, đối với đại lễ bọn họ liên tiếp đưa về, chắc hẳn vị kia rất hài lòng.

Quý Tiêu Hàn bị câu nói kia của Hòa bá chọc cười, gật đầu,"Đúng là biết chọn thời cơ, vừa mới tới, không đợi đám Thúc Minh Viễn rời khỏi Tuyền Châu, thì đến lúc đó tin tức cả nhà Thẩm gia chết hết cũng không cần phí tâm truyền về hoàng thành, tự sẽ có người mang về."

Hòa bá vội vàng gật đầu,"Vâng, vẫn là chủ tử suy nghĩ chu đáo, lão nô sẽ đi an bài."

Quý Tiêu Hàn tất nhiên có ấn tượng, lúc trước nếu không phải tiểu vương phi nhất thời mềm lòng, thu bạc của người Thẩm gia, thì người nhà Thẩm gia kia đã chết trên đường lưu đày rồi, căn bản không có cơ hội sống sót đi tới Tuyền Châu.

Hòa bá thấy chủ tử thích nghe người khác khen tiểu vương phi, liền không ngừng khen tiểu vương phi một trận, thấy chủ tử rốt cục tâm tình sảng khoái trở về nghỉ ngơi, hắn cũng mang vẻ mặt vui mừng trở về phòng, bên này tất nhiên sẽ có ám vệ âm thầm bảo vệ.

Quý Tiêu Hàn gật đầu, vừa muốn xoay người trở về phòng, lại nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn tiểu vương phi an tĩnh ngủ say trong phòng, hỏi: "Việc lúc trước vương phi an bài Tiểu Ngũ đi làm, Tiểu Ngũ làm thế nào rồi?"

Hòa bá lại cười nói: "Tiểu vương phi của chúng ta rất thiện tâm, đã thu tiền thì phải làm, để cho bọn họ an phận sống sót đi tới Tuyền Châu, đồng thời cũng là thời điểm để cho bọn họ đi tìm cái chết, cho nên, ngày đó tiểu vương phi đột nhiên nghĩ tới, liền an bài Tiểu Ngũ đi làm."

Quý Tiêu Hàn cười nhạo hai tiếng,"Đại lễ cũng không thể chỉ có một mình Quý Việt Trạch nhận được, dọc theo đường đi, ngoại trừ Quý Việt Trạch ra, những kẻ ngoài sáng trong tối ra tay với chúng ta, cũng nên cùng nhau nếm thử cảm giác được đáp lễ."

Hòa bá cũng cười theo,"Nếu không phải tiểu vương phi chúng ta tâm thiện, thấy tin dữ như vậy nhờ ai đưa về, cũng đều không thích hợp, nên mới giao cho sai dịch mang về, danh chính ngôn thuận còn thuận lý thành chương."

"Tiểu Ngũ đêm nay cũng không có nhiệm vụ, cũng muốn tới báo cáo với tiểu vương phi, nhưng nếu chủ tử hỏi trước, lão nô liền lắm miệng nói trước." Hòa bá nhe răng cười, cười đến có chút ý vị thâm trường,"Chuyện tiểu vương phi bảo Tiểu Ngũ đi làm, là chuyện của người Thẩm gia, lúc trước tiểu vương phi nhận tiền của người Thẩm gia, hứa hẹn sẽ che chở người Thẩm gia an toàn tới Tuyền Châu, chủ tử còn nhớ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận